Trong nửa tháng đó, Tình Dã khó có thể tưởng tượng nổi mình đã vượt qua bằng cách nào, nói đúng ra thì cô đã sống đến bây giờ và chưa có lúc nào bận rộn như lúc này.
Đối với một nhà xưởng, từ khâu sản xuất, đóng gói đến quảng cáo và bán hàng, tất cả mọi thứ đều là lần đầu tiên nếm trải, có rất nhiều lúc Tình Dã cũng cố gắng tiến lên từng chút một giống như mọi người, sau khi thất mại lại từ từ đúc kết. Thật may mắn là cô không phải chiến đấu một mình, tuy mọi người ai cũng chỉ là tay gà mờ, nhưng đoàn kết chính là sức mạnh.
Có lẽ vì họ đều là những người trẻ tuổi chẳng có gì phải sợ, cùng với trí tưởng tượng vô tận về tương lai, dám chiến đấu nên tất cả đều nhiệt tình dồn hết tâm huyết vào việc này.
Tuy nhiên, Tình Dã vẫn đau đầu vì vấn đề thương hiệu, tên ban đầu của nhà máy này là Xưởng thực phẩm Tạ Lão Tam, bảo cô in tên Tạ Lão Tam lên bao bì sao? Làm như thể ông già họ Tạ kia là ba cô không bằng, cay mắt muốn chết.
Rốt cuộc thì đây vẫn là những món ăn vặt của nông dân, không thể quá xa lạ, cũng chẳng thể cái này một kiểu cái kia một kiểu, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra được cái tên thương hiệu nào đủ chính xác.
Sau đó có một ngày, Hình Võ vừa giúp cô giặt quần áo vừa nói: “Vậy thì đặt là Tình Cốc đi, đơn giản mà dễ nhớ, chữ Cốc có liên quan đến các trang trại, còn về Tình ấy mà…”
Tình Dã lập tức nhảy ra khỏi giường chạy vào phòng tắm, hai mắt sáng ngời: “Bởi vì em họ Tình hả?”
Hình Võ liếc nhìn cô một cái rồi mỉm cười: “Trái cây chủ yếu là phơi khô thủ công, vậy thì chữ Tình này chẳng phải đã gãi đúng chỗ ngứa rồi sao?” [1]
Vậy là chỉ với một câu nói thuận miệng của Hình Võ, Tình Dã cảm thấy thật kỳ diệu, tối hôm ấy cô đã tìm người thiết kế Logo, sau đó dứt khoát thay tên đổi họ cho nhà xưởng từ Tạ Lão Tam thành Xưởng thực phẩm Tình Cốc.
Lô bao bì đầu tiên của họ đã ra lò, thời điểm Tình Dã xác nhận xong xuôi bước cuối cùng, thì việc tìm xưởng in ép giá và sản xuất mẫu đều do Răng Nanh phụ trách chạy việc.
Giữa chừng, đã có mấy lần Tình Dã đề cập đến chuyện trả tiền trước cho anh ta, hoặc hỏi xem có cần đặt cọc hay không? Nhưng Răng Nanh đều nói là không vội. Cứ thế cho đến khi bao bì được vận chuyển tới, Tình Dã nhìn thấy thành phẩm vượt ngoài sự mong đợi, đặt biệt là logo “Tình Cốc” được in ba chiều, cô càng ngắm càng có cảm giác thành tựu khó có thể miêu tả.
Tuy nhiên, Răng Nanh lại không chịu lấy tiền, mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng đợi sau này nhà xưởng kiếm được tiền rồi tính một thể.
Tình Dã vẫn luôn băn khoăn về chuyện này, ban ngày phải đi học, nhiều khi đến nhận điện thoại cũng khó khăn, vậy mà Răng Nanh lại phải chạy tới chạy lui, sao có thể để anh ta phải bỏ tiền ra chứ?
Tình Dã và Hình Võ đã cùng nhau thảo luận, tuy nhiên Hình Võ chỉ nói một câu: “Không cần để ý nhiều vậy đâu, cậu ta không coi em là người ngoài.”
Tuy sau này, Răng Nanh không hỏi về chuyện của Tình Dã và Hình Võ, nhưng dù sao cũng đã là anh em bao nhiêu năm nay, có những chuyện anh ta không hỏi không đồng nghĩa với việc không biết. Hoặc có lẽ ngay từ đầu Răng Nanh đã có chút thành kiến với Tình Dã, bất luận là có liên quan đến Thư Hàn hay không, thì bản thân anh ta cho rằng với một cô gái đến từ thành phố lớn như Tình Dã sẽ không thể thật lòng theo Hình Võ.
Cho dù là Răng Nanh, hay nhóm Đại Hắc và Xăm Hoa, thì bọn họ đều rõ Hình Võ là một người trọng tình cảm, không phải họ cho rằng Tình Dã không tốt, mà chỉ lo Hình Võ phải bỏ ra quá nhiều trong mối quan hệ tình cảm này. Hy vọng quá nhiều, cuối cùng kết cục lại về không thì quả là không đáng.
Nhưng sau khi nhà Hình Võ xảy ra chuyện, thái độ của Tình Dã đã khiến những người anh em xung quanh anh dần dần chấp nhận cô từ tận đáy lòng, theo thời gian, những mối bận tâm đã qua cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Gần đây, Hình Võ lại càng bận hơn, anh đã đánh tiếng với lão Dương, vì đôi lúc bắt buộc phải xin nghỉ để đến chợ vật liệu xây dựng và bệnh viện. Lão Dương rất rõ về tình hình gia đình Hình Võ, nên hỏi anh có cần nhà trường kêu gọi phát động quyên góp hay không?
Hình Võ mỉm cười: “Việc này cô thương lượng với Tình Dã đi ạ.”
Giọng điệu này như thể việc trong nhà em, cô hãy tìm gặp vợ em vậy, đương nhiên là lão Dương sẽ không nghĩ đến trường hợp này và đã thực sự đi tìm Tình Dã để thảo luận.
Tình Dã cảm thấy việc tỏ ra khổ sở công khai như vậy chẳng khác nào xin ăn, chẳng có nhẽ một buổi sáng nào đó, lại bắt cô và Hình Võ tay nắm tay đứng lên sân khấu rồi khóc lóc để tìm kiếm sự cảm thông?
Đảm bảo là cả hai còn chưa đứng yên vị đã cười ngặt cười nghẽo rồi, nếu như đồng ý chuyện này thì Hình Võ không bị cô bóp ch3t thì cô cũng sẽ bị Hình Võ bóp ch3t. Dù sao thì cả hai đều là những tên khố rách áo ôm kiên cường và mạnh mẽ, vì vậy, Tình Dã đã dứt khoát từ chối ý tốt của lão Dương.
Thời gian về khách sạn của Tình Dã mỗi ngày một muộn hơn, gần đây đang vào tiến độ sản xuất, để kịp đến chương trình nếm thử, những chuyện lặt vặt này khiến cô không tăng ca không được.
Buổi tối, sau khi xong việc, Hình Võ sẽ đến nhà xưởng đón Tình Dã rồi về, những bạn học ở lại làm bài tập đêm đều thường xuyên trông thấy Hình Võ, vốn dĩ cô tưởng rằng sau ngày hôm đó, Phùng Bảo sẽ hỏi này hỏi kia, nhưng cậu ta hoàn toàn không hỏi tại sao Tình Dã và Hình Võ lại… Hôn nhau.
Chỉ có điều, sau hôm ấy, cậu ta đã tự ý thức giữ khoảng cách với Tình Dã, nhất là khi Hình Võ có mặt thì Phùng Bảo lại càng cố giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Thỉnh thoảng không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Hình Võ, thì cậu ta sẽ lập tức né tránh vì sợ anh sẽ tìm cậu ta gây sự.
Đôi khi Tình Dã giảng bài, Hình Võ cũng ngồi dưới cùng để nghe giảng với mọi người, Tình Dã cảm thấy buồn cười, cô hỏi anh rằng trên lớp thì chẳng bao giờ chịu nghe giảng, vậy tại sao chạy đến lớp bổ túc lại chăm chú như vậy?
Hình Võ nghiêm túc trả lời: “Chủ yếu là ngắm nhan sắc của giáo viên.”
“…” Tình Dã thực sự nghi ngờ rằng, khi anh chăm chú nhìn cô giảng bài, thì liệu trong đầu anh có nghĩ tầm bậy tầm bạ cái gì hay không?
Ban ngày, Tình Dã ra khỏi khách sạn như thể superwoman, bận học, bận việc trong xưởng, mỗi giây mỗi phút đầu óc đều điên cuồng chạy mà chẳng hề ngừng nghỉ. Đến tối rời khỏi nhà xưởng, khi ngồi trên chiếc xe cúp của Hình Võ thì cô lập tức có cảm giác như quả bóng xì hơi, không ít lần vừa ôm eo Hình Võ vừa tựa vào lưng anh ngủ gật.
Hình Võ sợ cô ngã nên sau đó đã dứt khoát bảo cô ngồi phía trước, như vậy anh có thể ôm cô, từ đó về khách sạn chỉ mất mười phút đồng hồ, nhưng Tình Dã lại có thể dựa vào người anh ngủ thiếp đi. Thỉnh thoảng cô còn vừa bám vào người anh vừa nhắm nghiền mắt đi lên lầu, mỗi lúc như vậy Hình Võ đều sẽ cõng cô lên.
Đối với họ, đây có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất, làm cái gì cũng không có tiền, chẳng có kinh nghiệm, đến thời gian ngủ cũng không, cái mà họ sở hữu chỉ là nhiệt huyết đối với cuộc sống. Khi ấy, Tình Dã thường xuyên nói một câu, sau này có tiền rồi, cô sẽ tìm một nơi không người để ngủ cùng anh ba ngày ba đêm, đúng vậy, giấc ngủ đã trở thành điều xa xỉ nhất trong đời họ.
Tuy rằng ngày tháng vất vả, nhưng cũng có những niềm vui giữa khó khăn, dăm ba bữa Hình Võ lại mang vài món hay ho từ Huyện về cho cô. Sau này nghĩ lại, Tình Dã mới phát hiện quãng thời gian ấy, Hình Võ đã tặng cho cô rất nhiều quà, ví dụ như mũ lưỡi trai, mũ cặp đôi, hai người một đen, một trắng, một chiếc đồng hồ cát, vì cả hai đều là cung Bảo Bình, mà chiếc đồng hồ cát đại diện cho thời gian này dường như có ý nghĩa rất đặc biệt nào đó đối với họ tại thời điểm ấy.
Lúc đó, Hình Võ cũng mua những món đồ dùng cần thiết hàng ngày, thậm chí đến quần áo, tất và đồ lót của Tình Dã cũng đều do Hình Võ mua, kích cỡ của cô anh đã nắm trong lòng bàn tay cả rồi.
Khi mà Tình Dã choáng ngợp vì gánh nặng nhất, thì Hình Võ đã âm thầm lo cho cuộc sống của cô, tuy rằng anh cũng vô cùng bận rộn ở thế giới mà cô không nhìn thấy.
Anh nói với cô rằng từ chiều đến tối anh đều phải học lái xe, nhưng có một lần, vào chập tối Tình Dã đã trông thấy Tóc Vàng Hoe ở đình Trát Trát, cô còn đang cảm thấy kỳ lạ vì tại sao Tóc Vàng Hoe không đi học lái xe cùng Hình Võ. Mà anh ta lại vô cùng tự tin nói rằng do kỹ thuật của Hình Võ kém hơn mình, nên cần phải luyện tập nhiều hơn, vì dù sao thì anh ta cũng là con nhà nòi, sinh ra đã là Thần xe. Còn về phần mấy câu nói lảm nhảm này của Tóc Vàng Hoe, Tình Dã cũng chỉ cười mà thôi.
Cuối tuần trước khi chương trình nếm thử diễn ra, bọn họ đã tăng ca hai ngày và cuối cùng cũng đã đóng gói được toàn bộ sản phẩm đã sản xuất, sau đó là thiết lập địa điểm tổ chức nếm thử.
Phương Lôi, Sử Mẫn, Nhóc Nhanh Nhẹn cùng Hổ Mập đều tự động đến giúp, bọn họ sắp xếp toàn bộ bàn ghế trong sân thành hình chữ U rồi phủ khăn trải bàn sạch lên. Lưu Niên chịu trách nhiệm sắp xếp nội dung chương trình buổi nếm thử, Hình Võ khiêng biển quảng cáo mới làm đặt ngoài cổng, rồi lại cùng Răng Nanh đi treo băng rôn ngoài giao lộ, như vậy thì cư dân xung quanh và người đi đường sẽ có thể biết được ở đây đang tổ chức buổi nếm thử sản phẩm.
Bên trong nhà xưởng cũng được dọn dẹp lại toàn bộ, Sử Mẫn và Phương Lôi đi mua thêm bóng bay về trang trí đồng thời lôi hoa về xếp ngoài sân, Hổ Mập, Tóc Vàng Hoe và Sói Ngốc bị gọi đến bơm bóng bay. Đến tối, Đại Hắc, Xăm Hoa cùng các anh em khác của Hình Võ cũng lần lượt kéo đến, rất nhiều người thậm chí Tình Dã còn chưa từng gặp, nếu không phải do lần này tổ chức chương trình, thì cô hoàn toàn không biết Hình Võ lại có nhiều anh em, bạn bè như vậy.
Bọn họ mỗi người tặng một lẵng hoa và đặt ngay ngắn ở hai bên lối đi ngoài sân, tổng cộng có đến mười mấy lẵng, trông vô cùng đồ sộ, cảm giác thật rực rỡ.
Ngày diễn ra buổi nếm thử, số người đến còn nhiều hơn so với tính toán của Tình Dã, vốn dĩ cô cho rằng trong nhóm gần một nghìn người của Lưu Niên thì nếu được một phần mười số người đến tham gia đã là quá tốt rồi, kết quả là sáng sớm, bọn họ đã dẫn theo người nhà đến rất đông.
Đại Hắc triệu tập rất nhiều hàng xóm trong phố Điện tử đến cổ vũ, thậm chí cả lão Dương cũng dẫn theo không ít giáo viên tới tham gia. Bà ấy và lão Chu chứng kiến những đứa trẻ mà mình kèm cặp, bây giờ lại có thể một mình đảm đương một phương diện, người thì đóng gói, người thì giới thiệu, đến cả Sử Mẫn luôn thẹn thùng cũng cầm loa dẫn đoàn đi tham quan nhà xưởng. Trước giờ, khi ở trong trường họ đều không nhận ra, hiện tại khung cảnh bày ra trước mắt, và đây là đầu tiên cả đoàn giáo viên có cảm giác rằng những đứa trẻ này đã trưởng thành thật rồi.
Đến chiều, Lý Lam Phương cũng rủ bạn bài đến thăm cơ sở kinh doanh, tuy rằng đây là buổi ăn thử và toàn bộ sản phẩm đều được nếm miễn phí, nhưng đều là những gói đồ ăn vặt có giá vài chục tệ, nên đa số mọi người có mặt hay là những người nhấm nháp nếm thử đều sẽ nhân tiện mua một ít mang về.
Vốn dĩ bọn cô đã chuẩn bị đầy đủ lượng hàng dự trữ, nhưng chỉ sau buổi trưa đều đã rơi vào tình trạng báo động và đây cũng là điều mà Tình Dã chẳng bao giờ ngờ tới.
Do đó, cô đã nhanh chóng sắp xếp phương án khẩn cấp và yêu cầu mọi người để lại thông tin liên lạc, Đỗ Kỳ Yến và Phương Lôi làm thống kê, trong vòng ba ngày sẽ giao toàn bộ sản phẩm mà khách hàng đã đặt tới tận nhà cho họ, cứ như vậy một bộ phận nhận đơn đặt hàng đã được duy trì suốt buổi chiều.
Hai giờ chiều, nhóm các dì các chị mua sắm chủ lực trong nhóm của Lưu Niên đã tới, trong mấy chục người này, có người là khách hàng lâu năm của Lưu Niên, có người là quản trị viên của nhóm, tóm lại đều là những khách hàng từ những ngày đầu tiên của Huyễn Đảo.
Tình Dã có biết vài người, nên đã ra tận nơi đón tiếp, cô dùng chiếc máy chiếu mà Răng Nanh mượn tạm đến để giới thiệu cửa hàng trực tuyến, nội dung sản phẩm, sau đó là đến đơn giá của từng sản phẩm trên mạng, đồng thời hứa hẹn rằng nhóm khách hàng này sẽ được mua với giá thấp hơn 30% so với giá trên mạng. Đây được coi là lời cảm ơn và phần chiết khấu vì họ đã ủng hộ lâu dài, đương nhiên nếu họ cảm thấy hứng thú thì có thể đăng lên trang cá nhân, để hỏi bạn bè xung quanh xem có ai muốn mua hay không, nếu có người mua thì bọn họ có thể giữ lại chỗ phần trăm chiết khấu đó.
Vốn dĩ nhóm Lưu Niên đều cho rằng Tình Dã làm vậy là để cảm ơn sự ủng hộ lâu dài của các chị các mẹ, nhưng chẳng ai ngờ rằng sau này chính nhóm mấy người họ lại trở thành nhà phân phối đầu tiên của Tình Cốc.
Buổi nếm thử sản phẩm kết thúc vào buổi chiều, tuy cả đám đã mệt đến sức cùng lực kiệt, nhưng trước mắt vẫn còn rất nhiều đơn hàng phát sinh phải đóng gói và vận chuyển. Mấy người Hổ Mập vẫn không rời đi, mà ở lại giúp đỡ.
Đến chập tối, Lý Lam Phương mang đến vài nồi thức ăn, cả nhóm cùng vây quanh bàn ăn, ăn như sói đói, Tình Dã thề rằng đây là bữa cơm ngon nhất mà cô từng ăn trong suốt cả cuộc đời, cả lũ ăn ngấu ăn nghiến, cùng ồn ào cùng cười đùa.
Tóc Vàng Hoe vừa và cơm vừa hưng phấn hỏi Tình Dã: “Hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền thế?”
“Chưa biết, đợt lát nữa ăn xong rồi tính.”
Vừa nói đến đây thì điện thoại Lưu Niên đổ chuông, Lý Lam Phương đón lấy chiếc bát không của anh ta để lấy thêm cơm. Không biết là ai gọi đến mà Lưu Niên vô cùng phấn khởi nói qua điện thoại: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, để ngày mai tôi sắp xếp.”
Cúp máy, anh ta quay đầu lại nhìn mọi người bằng ánh mắt sáng ngời: “Em gái của chị Nghiêm làm ở chợ lớn trên Huyện, vừa rồi cô ta đến nhà chị gái, nhìn thấy đồ của chúng ta, nên bảo tôi hai ngày tới gửi hai thùng hàng mẫu đến đó bán thử, lát nữa sẽ chuyển tiền cho tôi, Tình Dã, vậy chiết khấu cho cô ta 30% phải không?”
Tình Dã gật đầu: “Đúng vậy.”
Phương Lôi đặt bát xuống, lau miệng cười: “Này chẳng phải mối làm ăn đã tới rồi sao!”
Lý Lam Phương đưa bát cho Lưu Niên, nói: “Trời ạ, nhìn không ra đấy, bây giờ khả năng kinh doanh của cậu khá quá nhỉ, vậy mà trước đây khi làm với tôi thì cứ khù khà khù khờ.”
Cả đám đột nhiên phá lên cười, Tóc Vàng Hoe vội vàng chen vào: “Theo con thấy thì vẫn là do dì có cô con dâu giỏi giang.”
Vừa dứt lời, thì cả sân bỗng im như thóc, Phương Lôi và Hổ Mập cùng nhìn về phía Tóc Vàng Hoe, Sử Mẫn thì cúi đầu ăn cơm, còn Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến lại vờ như không nghe thấy, Răng Nanh đang tháo đồ bên cạnh cũng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, chỉ có mình Lý Lam Phương là khó hiểu nhìn Tóc Vàng Hoe.
Tóc Vàng Hoe lập tức phản ứng lại, sợ hãi nhìn sang Hình Võ. Hình Võ mặt không biểu cảm múc canh cho Tình Dã, mà lúc này, hai mắt Tình Dã đang như toé máu, nhìn Tóc Vàng Hoe chằm chằm.
Tóc Vàng Hoe chợt thấy da đầu tê rần rần, chỉ muốn lập tức cắn đứt đầu lưỡi của mình rồi nuốt luôn xuống bụng cho rồi!
[1] 晴 (Qíng) – Tình: Có nghĩa là (trời) tạnh, quang, mà trời tạnh thì quá chuẩn để mang khoai ra phơi:))))