CHÓI MẮT

Về phần câu nói vui đùa chẳng lựa lời này của Tóc Vàng Hoe, kỳ lạ ở chỗ lại chẳng có ai thêm thắt lời nào, thậm chí đến cả Lý Lam Phương cũng không dò hỏi xem câu anh nói là có ý gì. Tuy trong sân xuất hiện vài giây im lặng, nhưng rất nhanh mọi người đều làm như không nghe thấy rồi ai làm việc nấy.

Tóc Vàng Hoe sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, liên tục chột dạ liếc nhìn Hình Võ, mấy lần định tìm cơ hội để giải thích với anh nhưng vẻ mặt Hình Võ lại rất thờ ơ. Dường như anh không hề để tâm tới câu nói miệng nhanh hơn não kia của anh ta vậy, khiến cả buổi tối Tóc Vàng Hoe như có cái gai cắm trên người, đứng ngồi không yên.

Tình Dã ăn xong cơm thì vào văn phòng để kiểm tiền, một lúc sau Hình Võ cầm chai nước vào, nói với cô: “Kiểm xong thì về nghỉ ngơi nhé, hôm nay đừng làm nữa.”

Tình Dã nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy không có người bèn thấp giọng hỏi anh: “Mẹ anh có hỏi gì không?”

Hình Võ vặn mở nắp chai nước đưa cho cô, nhìn cô một cái rồi đáp: “Không.”

Tình Dã lập tức nằm ngả ra ghế: “Cái đó, Tóc Vàng Hoe…”

Cô uống một ngụm nước rồi đưa chai cho Hình Võ: “Anh không cảm thấy kỳ lạ sao, tất cả mọi người đều không ý kiến gì?”

Hình Võ đón lấy chai nước, đóng nắp vào rồi để sang một bên, tinh nghịch nói: “Vậy em đã từng nghĩ về việc đó chưa? Nói không chừng tất cả mọi người đều biết cả rồi.”

Câu nói của Hình Võ khiến sắc mắt Tình Dã thay đổi chỉ trong một giây, cô thẫn thờ hồi lâu, sau đó đột nhiên cảm thấy bản thân đúng là đồ ngốc, tự cho rằng mình giấu giếm rất kỹ, kết quả là mọi người xung quanh đều biết cả rồi?

Hình Võ nhắc nhở cô: “Đừng ngây ra đó nữa, mau tính rồi về thôi.”

Tình Dã hoàn hồn và nhanh chóng kiểm kê số tiền mặt hôm nay thu được, còn cả tiền chuyển khoản qua Alipay và Wechat nữa, cuối cùng ngẩng lên nhìn Hình Võ: “Anh đoán xem hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu?”

Hình Võ để điện thoại xuống, ngước lên: “Thấp nhất là mười nghìn.”

“Hơn mười lăm nghìn, đương nhiên là chưa trừ chi phí.”

Hình Võ cảm thán một câu: “Tốt hơn mong đợi rồi.”

“Trước tiên, em dự định trả lại cho Răng Nanh tiền anh ta đã ứng ra, sau đó phát cho Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên ít tiền lương, thời gian gần đây bọn họ đều quá vất vả rồi.”

Hình Võ nắm chặt tay cô: “Em cứ xem rồi làm thôi, đã về được chưa?”

Tình Dã nhìn những tia sáng vụn vỡ trong mắt anh, mỉm cười nói: “Đi thôi, không làm nữa, ngày mai là chủ nhật, chúng ta có thể nghỉ phép hai tiếng đồng hồ không?”

Hình Võ nói đầy ẩn ý: “Em muốn làm gì?”

“Ừm… Ngủ.”

“Chỉ ngủ thôi sao?”

“Vậy anh còn định làm gì nữa?”

Hai người nhìn nhau mỉm cười ra khỏi văn phòng, bên ngoài mọi người vẫn đang dọn dẹp tàn cuộc. Hình Võ giúp mấy người Lưu Niên bê bàn vào trong, Tóc Vàng Hoe thì nhàn rỗi cầm đầu thuốc lá châm nổ bóng, vừa chạm nóng là “đoàng” một tiếng. Phương Lôi bị giật mình, liên tục mắng chửi anh ta, nhưng càng mắng anh ta lại càng làm tới, vừa đuổi theo Phương Lôi, vừa châm cho bóng nổ, khiến Phương Lôi tức đến mức chỉ muốn xông lên đấm nhau với Tóc Vàng Hoe.

Sử Mẫn ở một bên vừa sắp xếp nốt đồ đạc, vừa tủm tỉm cười nhìn hai người họ, Răng Nanh đứng ngoài cửa sân tháo giá đỡ, thỉnh thoảng lại nhìn cả đám rồi khẽ nhoẻn miệng cười, còn Hổ Mập thì cầm điện thoại đuổi theo Tóc Vàng Hoe và Phương Lôi để chụp ảnh.

Tình Dã thuận tay cầm một túi khoai lang sấy, đút cho Sử Mẫn một miếng, sau đó cũng cắn một miếng rồi đứng xem trận đại chiến bóng bay giữa Tóc Vàng Hoe và Phương Lôi.

Đúng lúc Hổ Mập đi tới chỗ Tình Dã, anh ta hướng ống kính về phía cô, hỏi: “Có ngon không?”

Tình Dã vươn tay đưa một miếng cho Hổ Mập, đột nhiên cô nổi hứng giới thiệu món khoai sấy dẻo mềm trên tay bằng giọng Anh Anh. Hổ Mập mỉm cười, hỏi cô còn gì nữa không? Tình Dã lại lấy một gói khác từ chỗ Sử Mẫn, rồi chuyển sang giọng Anh Mỹ đích thực, khiến Hổ Mập và Sử Mẫn vừa nghe vừa bật cười.

Hình Võ bước ra, mỉm cười nhìn cô chằm chằm, Tình Dã nói qua nói lại, tiếp đến là đổi thành giọng Anh Ấn, đồng thời không ngừng uốn lưỡi làm trò, khiến Lý Lam Phương ở một bên cũng phải hét lên: “Cái quái gì vậy? Bị bỏng lưỡi rồi à? Con liến thoắng, liến thoắng om sòm cái gì thế?”

Tình Dã hoang mang nhìn chằm chằm vào Lý Lam Phương, hoàn toàn không hiểu bà ấy đang nói gì? Kết quả là nhóm Hổ Mập bên cạnh thì cười ngặt cười nghẽo, đến cả Răng Nanh cũng nhếch khóe miệng theo bọn họ.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, cả nhóm cùng ra khỏi nhà xưởng, Phương Lôi và Tóc Vàng Hoe vẫn hăng say, hai người cãi nhau từ mấy quả bóng bay, không biết từ khi nào lại đổi sang bàn luận về văn học. Tóc Vàng Hoe nhất quyết nói rằng mình thông thạo văn thơ, sau đó Phương Lôi bèn đọc liên tiếp hai câu thơ cổ, rồi bảo Tóc Vàng Hoe đối. Tóc Vàng Hoe chẳng những không đối, còn nói Phương Lôi cố ý tìm câu thơ không nổi tiếng để làm khó mình, đồng thời quay lại hỏi Tình Dã.

Tình Dã trèo lên chiếc xe cúp, chẳng buồn ngoái đầu lại, cứ thế đọc to một câu cho anh ta: “Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên.” [1] 

Vừa dứt lời, thì phía sau truyền đến tiếng hét: “Vừa sờ vào túi chẳng thấy tiền.”

Tình Dã mỉm cười quay đầu lại, vẫy tay chào mọi người trong bóng tối, thanh xuân là quãng thời gian tốt đẹp nhất, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ, nếu như thời gian mãi dừng lại tại thời khắc này thì tốt biết mấy.

Đến tối, cô đứng trong phòng tắm rất lâu, suýt chút nữa thì Hình Võ phải xông vào hỏi xem có phải cô tắm rồi ngủ gật luôn hay không?

Tình Dã mở cửa, ngơ ngác nhìn Hình Võ, sau đó chợt rũ đầu chán nản nói với anh: “Trước đây, em luôn trách ba nghe điện thoại quá nhiều, chỉ lo bận việc công ty, bây giờ mới hiểu tiền thực sự không dễ kiếm. Anh nói xem, chúng ta bận chết đi sống lại làm nửa tháng trời, kiếm được hơn mười nghìn tệ, trừ các loại chi phí, rồi lại trả tiền cho Răng Nanh và phát lương, xong chẳng còn gì nữa.”

Cô đau khổ đứng bên giường, trông như sắp khóc đến nơi: “Em còn đang nợ ông Tạ một lô tiền hàng, mà bây giờ hàng họ cũng hết cả rồi.”

Hình Võ đặt điện thoại xuống, ngước lên nhìn cô: “Vạn sự khởi đầu nan.”

Tình Dã đột nhiên ủ rũ ngồi bên mép giường: “Giữa khó, cuối cũng khó, thật sự quá khó, em rất muốn mua chiếc er200, nhưng chẳng nỡ mua.” [2]

“Là từ điển điện tử trước đó em đã dùng sao?” 

Tình Dã gật đầu: “Đợi thêm một thời gian nữa vậy.”

Hình Võ không lên tiếng, chỉ cúi đầu cầm điện thoại, đột nhiên điện thoại Tình Dã đổ chuông, cô cầm lên xem thì thấy Hình Võ chuyển cho mình năm nghìn tệ, cô có chút sững sờ ngước nhìn anh. Anh kéo cô lại, khẽ vuốt ve mái tóc cô: “Mua đi.”

Tình Dã giãy giụa đứng dậy: “Anh còn phải trả tiền viện phí cho bà nội nữa mà? Tiền ở đâu ra thế?”

Hình Võ thờ ơ nói: “Anh nhận làm mấy việc lặt vặt.”

Tình Dã cau mày nhìn anh chằm chằm, Hình Võ lại lười biếng nhếch miệng: “Chuyện tiền nong anh sẽ nghĩ cách.”

Đột nhiên Tình Dã hỏi: “Anh… Còn cần học lái xe nữa không? Đã hơn ba tháng rồi mà vẫn chưa thi được à?”

Hình Võ cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Chẳng phải nghỉ Tết bị chậm trễ mất một thời gian sao?”

“Ừm…” Tình Dã nằm xuống, Hình Võ tắt đèn rồi ôm cô từ phía sau, trong bóng tối, mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, Tình Dã lặng lẽ vuốt ve lòng bàn tay anh, không biết nơi đó được bao phủ một tầng chai sạn từ khi nào. Tình Dã quay lại vòng tay ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào không lên tiếng.

Bài kiểm tra trắc nghiệm đầu tiên sau khi đi học lại, cả Sử Mẫn và Phương Lôi đều vượt qua 400 điểm, mà Hổ Mập thì đã tiến gần đến số điểm là 450, Tình Dã vẫn giữ vững điểm số trên 700. Lão Dương bảo cô có thể thả lỏng một chút trong vài tháng tới, cứ duy trì thành tích này thì tham gia kỳ thi đại học sẽ không thành vấn đề.

Điều đáng nói là ngoài Tình Dã ra, thì trong đợt kiểm tra lần này, trường An Trung đã có thêm vài học sinh được trên 500 điểm, mà đều là các bạn trong lớp học bổ túc của Tình Dã.

Một Huyện nhỏ nghèo nàn với nguồn tài nguyên giáo dục hạn chế như Huyện An tử, nên thường ngày sẽ có những bất cập nhất định về việc cách sử dụng ngân hàng câu hỏi. Thời gian gần đây, Tình Dã đã chia sẻ cho họ một lượng lớn tài nguyên trong ngân hàng câu hỏi vào những buổi làm bài đêm, để cải thiện khả năng tư duy cũng như nâng cao năng lực nắm chắc đề bài, từ đó đem lại tác dụng rất lớn.

Do vậy, trong một tháng ngắn ngủi, lớp học thêm buổi tối của họ đã tăng thêm hơn hai mươi người, nhà xưởng sắp không chứa nổi nữa rồi.

Thời gian giống như cát lún trên chiếc đồng hồ cát mà Hình Võ mua cho Tình Dã, cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tháng ba. Thời gian gần đây, số lần lão Đổng chạy đến lớp tìm Hình Võ mỗi ngày một thường xuyên, và Tình Dã cũng biết, trận thi đấu đó cũng sắp đến rồi.

Đại hội Thể thao Huyện được tổ chức vào thứ bảy cuối cùng của tháng ba, khi đó thời tiết không tốt, cũng giống như khi cô mới đến đình Trát Trát, những đám mây dày cộm che kín bầu trời, chẳng thấy chút dấu hiệu của ánh nắng.

Hình Võ nói với Tình Dã rằng trận thi đấu sẽ kết thúc trong buổi sáng, anh bảo cô không cần dậy sớm đi cùng mình, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm với cô. Nhưng hôm đó, trời vừa tờ mờ sáng, Tình Dã đã tỉnh rồi, cô nhắm mắt lắng nghe tiếng động Hình Võ thức dậy, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, trước khi ra ngoài anh còn khẽ hôn lên trán cô một cái.

Cứ thế cho đến khi Hình Võ đóng cửa lại, Tình Dã mới đột nhiên mở mắt ra ngồi bật dậy, sau đó đến địa điểm đã hẹn trước cùng Tóc Vàng Hoe và Hổ Mập. Khi tới, thì nhóm Sói Ngốc Trương Khải đã có mặt, Hoàng Chí Minh, Tôn Đống Thành và Nhóc Nhanh Nhẹn của lớp A2 cũng đến cùng Hổ Mập, ùn ùn gần hai mươi người.

Tóc Vàng Hoe hỏi cô: “Anh Võ đã đi chưa?”

Tình Dã gật đầu, Hổ Mập vội vàng hỏi: “Tối, tối qua vẫn không nói gì sao?”

Tình Dã lắc đầu, Sói Ngốc chen vào: “Mặc kệ, chúng ta cứ đi trước đã.”

Điều khiến bọn họ không ngờ tới đó là trên đường đến Đại hội Thể thao Huyện lại gặp nhóm Đại Hắc, Tóc Vàng Hoe đứng trên đường gọi anh ta: “Anh Hắc, anh Võ nhà em gọi anh đến à?”

Đại Hắc vừa đi về phía họ vừa nói: “Không gọi, bọn tôi không yên tâm nên đến xem thế nào, mấy người thì sao?”

Lúc này, cả đám mới thất thần nhìn nhau, phát hiện ra Hình Võ đi tham dự cuộc thi một mình mà không gọi bất cứ ai. Về việc này, gần đây bất luận mấy người Tóc Vàng Hoe hỏi thẳng hay là Tình Dã thăm dò từ phía anh, thì Hình Võ cũng chỉ nhàn nhạt nói đây chỉ là một cuộc thi, không cần gọi người theo, cũng chẳng cần ai đi cùng.

Nhưng tất cả mọi người đều biết Hình Võ và Đại Tào muốn kết thúc tại Đại hội Thể thao Huyện, mà Đại Tào lại nắm chắc việc có thể ép Hình Võ phải tham gia, nên chắc chắn đã chuẩn bị vẹn toàn. Vậy thì mấy người Tóc Vàng Hoe và Đại Hắc sao có thể trơ mắt nhìn Hình Võ một thân một mình mạo hiểm được chứ?

Khi đến cổng của địa điểm thi đấu, bọn họ nhìn thấy rất nhiều xe đậu ở hai bên, mà tình hình bên trong còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.

Muốn vào xem thi đấu thì phải mua vé, những năm trước, Đại hội Thể thao thu hút được rất ít khán giả đến xem, hầu hết đều là người nhà hoặc bạn bè của thí sinh, nên Đại hội Thể thao chẳng có cảm giác tồn tại này luôn không có ai thèm đến xem.

Địa điểm tổ chức thi đấu cũng không rộng, nhưng hôm nay khán đài đã chật kín người, khi nhóm Đại Hắc bước vào, thì rất nhiều ánh mắt chẳng mấy thiện cảm từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía họ.

Bọn họ ngồi ở vị trí mấy hàng ghế gần cửa sau, Tình Dã cau mày nhìn quanh sân, nhưng không thấy bóng dáng của Hình Võ đâu. Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra bầu không khí trong khán đài rất kỳ lạ, ngoại trừ một số người trong đội điền kinh cùng giáo viên ra thì nhìn sang phía bên trái, ít nhất là hơn một trăm người kia trông không hề giống đến để thi đấu, sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng lạnh lùng, áp suất không khí đáng sợ đến mức kinh ngạc.

Xăm Hoa thấp giọng nói một câu: “Người của Ám Đường đến rồi.”

Câu nói đó rơi vào tai Tình Dã, khiến tim cô giật thót, cái tên này Tình Dã đã nghe được từ miệng Hình Võ từ lâu, lúc đó là khi bọn họ vì bảo vệ Đỗ Kỳ Yến mà xảy ra xung đột với Đại Tào. Hình Võ từng nói với cô rằng, người của Ám Đường không dễ động đến, Đại Tào sống tại trường bắn, được Ám Đường che chắn. Tuy rằng, Tình Dã hoàn toàn không hiểu Ám Đường là một kiểu tồn tại thế nào, nhưng nhìn tình thế trước mắt, thì có ngốc đến mấy cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của quyền lực.

Rất hiếm khi thấy Tóc Vàng Hoe nghiêm túc, anh ta nhìn đám người bên kia, rồi tiếp lời: “Hôm nay, người bên An Chức cũng đến khá đông, những người mà Tào Bình có thể gọi đều đã gọi đến cả rồi.”

Đại Hắc dựa vào ghế, lạnh mặt quan sát mọi thứ, một lúc sau, mới lên tiếng: “Phía đối diện, mấy đại ca của Thẩm Tư đều có mặt cả rồi, đây là khung cảnh chưa từng có tại cái Đại hội Thể thao vớ vẩn này.”

Tình Dã lắng nghe bọn họ nói chuyện, tim cô đập càng lúc càng nhanh, rất nhanh cô đã nhìn rõ sự tình. Tất cả mũi nhọn đều đã tập trung lại tại Đại hội Thể thao này, bất luận là đám lưu manh chẳng có tiếng nói hay là các đại ca máu mặt.

Có thể hô hào nhiều người có mặt như vậy, thì chẳng cần nghĩ cũng rõ Đại Tào nham hiểm đến nhường nào, anh ta chỉ muốn khiến Hình Võ không thể ngẩng cao đầu trước mặt mọi người, trong chốc lát khí thế của anh sẽ bị dập tắt, khiến anh mãi mãi là cái đuôi trong Thị trấn và trở thành kẻ bại trận dưới tay Tào Bình. Nhưng tại sao rõ ràng Hình Võ biết rõ trên núi có hổ, mà lại vẫn đâm đầu đi lên ngọn núi đó?

Từ khi ngồi xuống, là ánh mắt Tình Dã luôn nhìn tới nhìn lui trong sân vận động, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại chẳng thể nào nghĩ ra, trái tim thì luôn thình thịch bất an, nhưng lại chẳng thể nói rõ cảm giác lúc này. Thời điểm chỉ còn mười phút nữa là đến giờ thi đấu chính thức, cô không thể nhịn được nữa, bèn đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Đại Hắc lập tức đứng dậy, đá Xăm Hoa: “Cùng đi đi.”

Khi Tình Dã từ phòng vệ sinh bước ra, thì Đại Hắc và Xăm Hoa đang đứng ở xa hút thuốc, mặc dù họ không hề lên tiếng, nhưng Tình Dã có thể cảm nhận ra hành vi một centimet cũng chẳng rời của họ có chút không bình thường.

Trên đường trở lại khán đài, tình cờ có một nhóm người đi tới, Tình Dã đi phía sau, cô trông thấy Đại Hắc và Xăm Hoa lạnh mặt, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào đối phương. Bên họ có bốn, năm người, dẫn đầu là một người đàn ông khoảng gần ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, Tình Dã chưa từng gặp anh ta, nhưng ánh mắt anh ta lại luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.

Trong số họ, đột nhiên có một người ném chai nước trong tay về phía Tình Dã, Đại Hắc phản ứng nhanh, giơ tay lên đập vào chai nước suối, khiến nó văng ra xa, rồi rơi xuống đất, nảy lên hai lần.

Xăm Hoa lập tức chửi bới: “Đ!t con mẹ, mày mù rồi hả?”

Tên ném chai nước để đầu đinh lập tức túm cổ áo Xăm Hoa, Đại Hắc cứ thế chặn trước mặt gã đàn ông trạc ba mươi tuổi, lạnh mặt nói: “Thật không ngờ anh Phương cũng đến tham gia sự kiện này, định lợi dụng lúc người ta hoạn nạn để ra tay hả?”

Người được gọi là anh Phương vươn tay ra túm đầu tên đầu đinh, cứ thế nhấc anh ta ra sau, nhếch mép nói: “Vui mà, cái gì cần tham gia vẫn nên tham gia, mọi người đều đến để xem thi đấu, khi cuộc thi chưa bắt đầu thì chúng ta vẫn cần tôn trong vận động viên, đừng gây rối nữa.”

Đại Hắc mặt không biến sắc nhìn anh ta chằm chằm, Xăm Hoa nhổ ngụm nước bọt, còn anh Phương thì lại liếc sang phía Tình Dã, trầm ngâm đánh giá cô một lượt, rồi hỏi: “Cô là Tình Dã phải không?”

Tình Dã hơi nhíu mày, không lên tiếng, nhìn anh ta đầy phòng bị, Đại Hắc chắn trước tầm mắt anh Phương, Xăm Hoa nói: “Đi thôi.”

Đại Hắc lướt qua vai anh Phương, Xăm Hoa trừng mắt nhìn tên cắt đầu đinh, còn Tình Dã thì rũ mắt đi phía sau Đại Hắc, nhưng khi đi qua người anh Phương, đột nhiên anh ta cúi đầu nói với cô một câu: “Lát nữa, tốt nhất là cô nên rời khỏi đây sớm một chút.”

Tình Dã chợt sững sờ, ngoảnh đầu lại nhìn anh Phương, anh ta vẫn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, rồi dẫn theo người đi về phía bên kia của sân vận động.
[1] “Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên.” Trong bài thơ “Vọng Lư sơn bộc bố” (Xa ngắm thác núi Lư) của Lý Bạch.

Dịch nghĩa (cả bài): Nắng rọi Hương Lô khói tía bay, Xa trông dòng thác trước sông này, Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây. (Tham khảo bản dịch của Nam Trân).

[2] Từ điển điện tử Casio er200.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi