CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI

Quả nhiên, lời ấy đã chọc vào lòng tự trọng của đàn ông nói chung, và tổn thương đến tình cảm của Hàn Thần lúc ấy nói riêng, dù đã là lần thứ hai ông làm vậy. Hàn Thần bất bình trong lòng, nhưng thay vì tỏ ra thất vọng thì anh đã đưa ra lập luận của mình:

Cháu gái ông xinh đẹp… Anh cũng đẹp. Ông công nhận.

Cháu gái ông học giỏi, nhiều bằng khen, cầm kỳ thi họa… Anh cũng văn võ song toàn. Trong đó, ngoài taekwondo anh còn có đai đen tứ đẳng Karatedo từ mấy năm trước, gần đây anh đang nghiên cứu bộ môn võ cổ truyền Vovinam, anh tự tin mình có thể thi lên đai đỏ.

Riêng về bằng khen không phải đo học lực nữa, trực tiếp nâng cấp lên hệ quốc gia, được nhà nước cấp đủ các loại bằng khen dành cho doanh nhân xuất sắc… bằng có thể phủ kín cả một căn phòng mấy chục mét vuông.

“Ông xem đi ạ…”

Vì sợ ông không tin, anh đã đưa ra hình ảnh chụp làm bằng chứng.

“À, cháu còn có cái này…”

Hàn Thần mở ảnh chụp tốt nghiệp tiến sĩ ở Mỹ cho ông xem:

“Tháng trước cháu mới nhận bằng tiến sĩ loại xuất sắc.”

Ông nội nhìn qua, không ngờ Hàn Thần lại học cùng trường với Hứa Đào Nhi ở Mỹ.

Thực ra đúng là như vậy. Hàn Thần bụng dạ đen tối che giấu đi chuyện mình đã lén lút ngắm nhìn cháu gái của ông thật lâu ở sân cỏ phía sau trường. Dưới gốc cây, người con gái chăm chỉ học bài cùng Bạch Đô trông thật xinh đẹp…

Nghĩ đến cô, cánh môi anh bất giác kéo lên một nụ cười. Bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của ông, lập tức có chút chột dạ vội vàng thu lại ý cười bất chính của mình.

“E hèm.”

Ông nội nói không lại, chỉ đành hắng giọng, chẹp chẹp miệng để vơi đi chút sự không can tâm. Dù rất bất ngờ về trình độ của Hàn Thần nhưng ông vẫn không vui, cố gắng tìm một điểm gì đó để soi mói:

“Nhà các cậu nhiều tiền, gốc gác từng ở Mỹ, chả biết có mua bằng hay không.”

“Cháu có thể chứng minh bằng những dự án nghiên cứu bậc tiến sĩ tại trường đại học.”

“Hừ! Thế thì sao? Còn nữa… cậu học cho lắm loại võ để làm gì? Hay là để bắt nạt cháu gái ta đúng không?”

Hàn Thần lập tức thề độc:

“Cháu xin cam đoan nếu cháu có hành động tổn thương em ấy, nguyện chịu trách nhiệm cả đời, hoặc là ông có thể đem quân đội đến đập nát nhà cháu!”

Nói rồi anh chợt mỉm cười, ý đùa:

“Nhà cháu còn có ba mẹ và các em ở, cho nên cháu không dám liều đâu. Cháu đảm bảo sẽ không có chuyện làm tổn thương em Đào.”

Ông nội liếc nhìn anh, điều ông quan tâm là Hàn Thần còn biết chuyện ông có nhiều lính trong tay ư, ông mỉa mai:

“Cậu cũng biết nhiều chuyện quá nhỉ!”

“Dạ, cũng biết chút chút ạ.”

Ý cười trên gương mặt anh có chút đắc ý, bởi anh đoán chắc là ông nội sẽ không còn gì bắt bẻ nữa rồi. Ai ngờ ông vẫn không cảm thấy ‘ok’, anh mới thấy thuyết phục người già thật khó.

Ông có định kiến riêng trong lòng, suy nghĩ một chút thì nói:

“Qua qua thì cũng thấy cậu sáng sủa tài giỏi đấy, nhưng cái mà tôi muốn khi tìm chồng cho cháu gái tôi chính là người đàn ông đó phải có nhân cách tốt. Hứa gia chỉ có mình con bé, chúng tôi yêu thương con bé vô điều kiện, cũng muốn một người đàn ông có thể thương con bé như thế. Cái cốt nằm ở đó, chứ không phải những thứ phù phiếm khác.”

“Vả lại, cậu có vẻ bề ngoài như vậy rất dễ thu hút phụ nữ, cậu có dám đảm bảo mình tránh được những cám dỗ đó hay không? Hay là có đến vài người tình rồi về nhà mặt nặng mày nhẹ với vợ với con?”

Hàn Thần hơi chút đau đầu vì áp lực, nhưng anh hiểu đây là nỗi lo lắng rất hiển nhiên của những người thương yêu con cái.

“Trước nay Hàn gia nói chung và Hàn Thần cháu nói riêng, đều chưa từng nhận mình là người tốt, và trong mắt người đời Hàn gia vẫn luôn ‘độc ác’ như vậy. Ông có thể không tin tưởng vào cách đối xử nhân thế của cháu, nhưng xin ông hãy tin tưởng vào tình cảm của cháu dành cho em Đào… Có lẽ trước kia ông từng nghe đến chuyện tình cảm của ba mẹ cháu, đó là minh chứng rõ nét nhất cho việc ‘gia đình mới là tất cả’. Truyền thống của Hàn gia chính là ‘vợ con là duy nhất’, sẽ không có chuyện cháu đi lệch với đạo đức gia đình…”

“Cháu biết bây giờ dù có nói gì, cũng không thể chứng minh được. Hay là ông cho cháu thời gian đi, cháu sẽ chứng minh cho ông thấy… Hàn Thần cháu nói được làm được.”

Ông nội bĩu môi, dù rằng trong lòng đã ngầm chấp nhận cho Hàn Thần chứng minh:

“Nhảm nhí! Cậu đừng tự tin thái quá, lời thề non như cậu, ngoài kia cũng có rất nhiều người sẵn sàng nói với cháu gái của tôi.”

Liên tục làm khó như vậy, Hàn Thần thực sự lo lắng ông sẽ không đồng ý, sau cùng ông chốt lại:

“Rất tiếc, tôi không nhìn trúng cậu, cậu không phải là kiểu cháu rể mà tôi muốn.”

“Như nào mới là kiểu ông muốn ạ? Cháu có thể thay đổi.”

Hàn Thần rất sốt ruột, lần đầu tiên ở trước mặt ông, anh vô tình để lộ sự lo lắng của mình.

Anh cho rằng mình đã hội tụ đầy đủ các tố chất cần thiết của một người chồng rồi cơ mà? Tại sao vẫn thất bại thảm hại như thế?

Ông nội đưa mắt nhìn qua, ánh mắt đầy tâm tư gán trên người anh. Ông chợt muốn chọc tức chàng trai trẻ này:

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời… Chính là rất phù hợp với cậu đấy!”

“…”

Anh tức lắm, tức đến mức từ trong ra ngoài đều trông vô cùng buồn bực. Sao mà khó quá vậy. Người già đúng là khó tính…

“Sao? Cậu đang chửi thầm tôi chứ gì?”

Ông nội nhìn thấu tâm tư anh.

Hàn Thần không hề giấu diếm, anh hậm hực nói:

“Mặt cháu viết rõ vậy hay sao?”

“…”

Ông nội tức đến bật cười.

“Thằng nhãi này, còn dám chửi đểu ta nữa.”

Hàn Thần cau mày lại:

“Cháu mặc kệ, ông cấm cản thì cháu vẫn sẽ yêu em Đào. Sau này, cháu gái cưng của ông bị cháu cướp đi, ông đừng trách là cháu không báo trước nhé!”

Hàn Thần tuổi trẻ bồng bột mà có chút ngông cuồng đó lại còn dám thách thức ông, cái gì mà thách ông cả đời này tìm được người đàn ông khác vừa tốt tính vừa yêu thương cháu gái ông như nó. Ông bực lắm, nói rằng trên thế giới tám tỷ người, còn sợ không tìm được hay sao?

“Cậu cứ chống mắt lên mà xem. Nhãi con vắt mũi chưa sạch mà dám thách thức ông.”

Quả thực sau khi bị thách thức, ông đã ghét thằng nhóc đó lắm, ghét nên điên cuồng tìm người đàn ông tốt cho cháu gái. Và rồi tìm nhiều năm như vậy, đến cuối cùng, cũng không ưng ý ai cả.

Ngẫm lại, vẫn là nhìn Hàn Thần vừa mắt nhất.

Thôi thì hạnh phúc của cháu gái mới là quan trọng nhất, cả đời ông oai phong lẫy lừng, một lần thua dưới tay thằng nhóc đó thì có sao?


Rất nhiều năm ông bận hơn thua với một đứa nhóc, đứa nhóc ấy lại dùng rất nhiều năm đó để thầm thương trộm nhớ về cháu gái của ông. Đến khi gặp lại Hàn Thần đã là chuyện của rất nhiều năm sau.

Ánh mắt Hàn Thần đã không còn sự bồng bột nông nổi của tuổi trẻ, giờ đây, trong ánh mắt đó chỉ còn lại sự tĩnh lặng của một người đàn ông trưởng thành quyết đoán, vô cùng giỏi giang. Ông nội tất nhiên nảy sinh lo lắng rằng tình cảm của anh đối với cháu gái ông đã thay đổi hoặc không còn nữa, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt Hàn Thần hướng về phía cháu gái của ông…

Mọi nghi ngờ đều tan biến, lòng ông cũng triệt để tin tưởng.

Câu nói ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ rất ứng với Hàn Thần, biết vì sao không? Bởi vì ‘bản tính’ của Hàn Thần đã mang tên “Hứa Đào Nhi”. Hứa Đào Nhi chính là tuyệt đối và duy nhất.

Giang sơn dễ đổi, bản tính là em, Hứa Đào Nhi!



Lúc Hứa Đào Nhi tiễn Hàn Thần ra về, cô đã gặng hỏi anh xem anh với cha cô đã nói chuyện gì mà trông sắc mặt cả mẹ cả cha đều rất không tốt. Hàn Thần hôn lên trán cô, tất nhiên là anh chẳng chịu nói cho cô biết, nên đâm ra khiến cô lo lắng.

“Đừng nghĩ nhiều, chuyện vặt thôi. Không đáng để em bận tâm.”

Cha mẹ cô đều đã biết tối hôm cãi nhau với cô, sau đó Tần Dịch Phong đã đi đâu rồi… Cho nên nếu cô mà biết ‘chuyện vặt’ này, chỉ sợ cô sẽ hộc máu ngất ra đây vì tức giận mất.

Hàn An Tư hai tay dắt hai đứa trẻ vừa từ bên ngoài trở về, chị ấy đã đưa hai đứa đi ăn kem. Quả nhiên ra ngoài vui chơi dạo phố xuân buổi tối khiến cho hai nhóc tạm quên đi chuyện cãi nhau ầm ĩ ở nhà.

Tần Minh trở về, thấy mẹ vẫn còn ở đây, lúc ấy nhóc con mới thực sự an tâm vui vẻ chạy tới ôm cô.

“Bác gái dẫn con đi đâu thế?”

Hứa Đào Nhi ôm hôn con một hồi.

Tần Minh chỉ chỉ vào cô Tư Tư đang đi tới.

“Cô Tư Tư dẫn bọn con đi ăn kem.”

Hứa Đào Nhi nghe cách gọi Hàn An Tư của con trai, vậy nên cô đã chỉnh lại:

“Không phải là ‘cô’ mà phải gọi là bác… Bác ấy lớn tuổi hơn mẹ nên phải gọi là bác gái nha con.”

Tần Minh ngơ ngác, lén lút đưa ánh mắt nhìn qua Hàn Thần đang đứng bên cạnh mẹ. Rõ ràng bác Thần đã dạy nhóc gọi cô là cô Tư Tư, gọi chú kia là chú Trạch mà.

Cậu nhóc vừa định mở miệng, Hàn Thần đã lên tiếng trước.

“Gọi là cô mới đúng chứ.”

“Đúng thế nào?”

Hứa Đào Nhi vẫn chưa hiểu được ý của anh, lúc cô định cãi lý với anh thì Hàn An Tư đã xông lên chặn họng hai người.

“Ôi dào ôi, có thế mà hai người cũng phải tranh nhau ai đúng ai sai mới chịu à?”

Hàn An Tư thừa hiểu ý của anh trai mình, gì chứ, cho dù chị ấy lớn tuổi hơn Hứa Đào Nhi thì sao? Anh trai vẫn là lo lắng Tần Minh sau này phải sửa cách gọi từ ‘bác gái xa lạ’ xuống ‘cô họ em ruột của ba’ thì không quen nên mới dạy thằng bé như thế trước chứ gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi