CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI

Nhưng Hàn An Tư sẽ không vạch trần anh trai của mình, nên đã nói:

“Chị thích gọi là cô cho trẻ ấy, cũng giống như em gọi mẹ chị là ‘chị gái’ đấy có sao đâu. Gọi là bác nghe già cả người.”

Hứa Đào Nhi cũng bó tay, cãi không lại nên cô đành chấp nhận để Tần Minh gọi như thế.

Hàn An Tư thấy không còn sớm, chị ấy nói với Hứa Đào Nhi:

“Tài khoản mạng xã hội đã kết bạn với nhau, chút nữa về chị nhắn tin cho em nhé! Có gì chị em mình cùng đi cafe chill chill nha.”

Hứa Đào Nhi cười đáp ‘vâng’ sau đó lại bảo:

“Nhưng mà chắc chị cũng bận lắm.”

Nhánh riêng của Hàn An Tư ở Hàn Thị cũng đâu phải nhỏ, chị ấy vẫn đang không ngừng mở rộng ‘tài sản riêng’ của mình, để cạnh tranh như thật với hai anh trai của mình nữa chứ.

Hàn An Tư chỉ cười:

“Nếu muốn người ta tìm cách, không muốn thì tìm lý do. Chị cũng giống như ‘ai kia’ thôi, bận mấy nhưng được đi chơi với người đẹp như em thì chị thậm chí có rất nhiều thời gian rảnh nữa là đằng khác.”

Hứa Đào Nhi biết chị ấy ám chỉ Hàn Thần, cô cười ngại ngùng, chất giọng làm nũng vô cùng tinh tế khiến người nghe cảm giác mềm mại cả trái tim:

“Ai kia cũng có rảnh nhiều đâu ạ.”

Hàn Thần nghe ra ý của cô, ánh mắt anh hiện lên ý cười ấm áp. Bàn tay anh chỉnh lại mái tóc sau lưng cô, hành động tự nhiên gần gũi lại vô cùng ngọt ngào như những cặp đôi trẻ mới yêu.


Hàn An Tư cư nhiên bị nhồi cơm chó, chị ấy bật cười khúc khích:

“Hai người đúng thật là chỉ thiếu mỗi danh phận thôi.”

Hứa Đào Nhi nghĩ bụng thực ra cô và anh cũng có danh phận, nhưng là danh ‘người tình’ đấy chứ.

“Thôi cũng muộn rồi, chị đưa Nhiên Nhiên về trước. Khi nào rảnh em đưa A Minh tới dinh thự Hoàng Thành chơi em nhé! Đỡ mất công ‘ai đó’ của em phải chạy qua chạy lại giữa dinh thự và biệt thự kia. Anh ấy giấu em cứ như giấu báu vật ý, để chị phải tò mò mãi.”

Đây không chỉ là lời mời qua quýt, mà là ý ám chỉ Hứa Đào Nhi có thể thường xuyên đến dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh làm khách vài ngày cũng được. Nhưng Hứa Đào Nhi lại không nghĩ đến chuyện đó, do cô đang bận để tâm  đến vấn đề khác.

Hóa ra… cô và anh có động tĩnh gì cũng đều bị người ở dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh biết hết hay sao?

Cô phải cảm thán là thông tin của người bên dinh thự quá bao quát chi tiết, hay là cảm thán mức độ hóng chuyện của Hàn An Tư và Hàn Trạch quá cao đây?

Rất ư là mệt mỏi.

Cô nhìn Hàn Thần, hàm ý trách móc anh. Anh lại ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt với cô.

Nhìn thấy mình đã đào cho anh trai một cái hố trước khi ra về, Hàn An Tư mới vui vẻ yên tâm cùng Nhiên Nhiên rời đi. Trên xe, hai cô cháu nhà này lại bắt đầu bàn tán về cô xinh đẹp và Tần Minh.

Nhiên Nhiên nói:

“Anh Thần Minh cũng giống như con, phải gọi mẹ là cô Tư Tư, mẹ nhỉ?”

Hàn An Tư nhìn gương mặt đột nhiên hiểu chuyện của con bé, chị ấy đã dụ dỗ:

“Xem ra ba Thần của con đã nói rất nhiều chuyện cho hai đứa nghe lắm ha, mau kể cho mẹ nghe với đi, mai mẹ dẫn đi ăn kem."

Bé con nói ngay:

"Con muốn khi nào mẹ đi chơi với cô xinh đẹp cũng sẽ cho con đi cùng nữa cơ. Như thế con mới nói…”

“Cái con bé này hóng hớt cũng nhanh lắm! Được rồi, được rồi, mẹ hứa cho con đi, được chưa? Mau kể cho mẹ nghe…”

‘…’



Đầu tháng ba, Hứa Đào Nhi nhận được thư mời của Tổng bí thư thành phố Đ. Trước nay, việc phải đi công tác thế này đều do Cao Tân Trì đảm nhiệm, biết cô vướng bận con nhỏ, vả lại cô không bận tâm nhiều về việc mở rộng mối quan hệ với các quan chức nơi khác nên anh ta không ép buộc cô.


Chỉ trừ lần nào thực sự quan trọng mới cần phiền đến Hứa Đào Nhi. Sự thật thì các quan chức khác không lấy lòng cô thì thôi, cô không đi cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng lần này, Tổng bí thư thành phố Đ gửi lời mời chung tới Sở Nội vụ, lại chỉ mặt đặt tên Phó Giám đốc Hứa Đào Nhi. Vừa xảy ra chuyện ồn ào về dự án Nam Sơn, giờ cô mà từ chối thì sẽ coi như không nể mặt đối phương, không nể mặt thành phố Đ, cho nên chỉ đành xếp đồ lên máy bay.

Dự kiến đi ba ngày hai đêm, cho nên đồ cô mang đi cũng tương đối. Bạch Đô bận bịu thay cô xử lý công việc ở cơ quan, vì vậy Thiển Tây sẽ đi cùng cô chuyến này. Nhắc mới nhớ, chuyện tìm ra người quấy rối đến giấy tờ lần trước vẫn chỉ là dấu chấm hỏi, tìm không ra. Cô cũng dần quên mất chuyện đó mà cho qua.

Dù sao, bây giờ người tình ‘bé nhỏ’ của cô gần như là đứng đầu tập đoàn Hàn Thị, chẳng lẽ nếu cô xảy ra chuyện… anh sẽ đứng nhìn sao? Tuy cô không chắc về tình cảm của anh đối với mình đến mức như thế nào, nhưng cô hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của anh. Anh sẽ không làm ngơ vậy đâu.

Hôm ra sân bay là buổi chiều chởm tối, cô từ Sở Nội vụ xuất phát luôn nên Hàn Thần đã giúp cô đón Tần Minh ở trường mầm non. Anh đưa thằng bé ra sân bay tiễn cô. Ở sân bay đông người qua lại, Hàn Thần bất ngờ chủ động ôm lấy cô. Hành động công khai tại nơi công cộng như thế khiến cô không kịp trở tay.

Thiển Tây đứng bên cạnh cũng ngơ ngác cả ra, giây sau lập tức che mắt bé con Tần Minh lại. Tần Minh lại lừ lừ không vui, nắm tay cô ấy kéo xuống.

“Không được, cục cưng à… con không được nhìn đâu.”

Nói trẻ con như thế nhưng mắt Thiển Tây thì cứ dán lên hai người, ai bảo nhìn hai người đứng cùng nhau đẹp đôi quá trời.

Tần Minh cứ bị cô Thiển Tây che mắt, cậu bé hậm hực hờn dỗi. Chẳng lẽ cậu bé lại nói thẳng ra là cậu bé đã nhìn quen rồi hay sao? Rằng thì là… mẹ cậu bé chẳng bao giờ ôm ba nhưng ôm với hôn bác Thần thì rất thường xuyên. Nhất là gần đây, cứ cuối tuần bác Thần sẽ qua nhà ông bà ngoại đón mẹ con cậu về biệt thự nhà bác chơi, cái nên nhìn hay không nên nhìn cậu nhóc cũng đã nhìn hết rồi?

Thôi thì, còn nhỏ nhưng nhóc con Tần Minh cũng biết rằng nếu nói cái này ra chắc chắn sẽ khiến ‘mọi người’ không vui. Nên cậu bé chỉ đành im lặng, miễn sao chút nữa bác Thần thực hiện lời hứa của mình là được.

“Được rồi đấy!”

Hứa Đào Nhi khẽ đẩy anh ra.

Hàn Thần thật nhung nhớ mùi hương trên người cô. Bình thường đã chẳng được gặp cô nhiều, nay cô còn đi công tác.

“Ôm chút nữa đi mà…”

Anh nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, lập tức hai tai cô đỏ ửng.

“Anh nhìn anh rồi so sánh với Tần Minh đi, em còn chưa ôm con trai của em đâu đấy! Mau buông ra, em không muốn bị người ta chụp lại đâu.”

Bé chưa đòi hỏi, lớn đã làm nũng. Thật khiến cô ngượng ngùng.

Hàn Thần phải chịu mà buông cô ra, nhân lúc cô không để ý anh đã hôn chụt lên má cô. Hứa Đào Nhi vờ giận dỗi mà đánh khẽ vào người anh mấy cái.

Thiển Tây ở bên cạnh cảm thấy thật ngọt ngào, đáng lý người như chị Mộng Đào phải lấy được đàn ông tốt như vị đại thiếu gia này mới là xứng đáng. Lấy phải Tần Dịch Phong giống như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy, năm tháng thanh xuân trải qua thật lãng phí.


“Lên đường cẩn thận. Có vấn đề gì thì gọi cho anh.”

Nghe Hàn Thần dặn dò quan tâm, cô chỉ gật đầu. Bề ngoài người ta nhìn vào ai ai cũng nghĩ hai người là một cặp vợ chồng thật sự, chỉ có trong cuộc mới biết đôi nam nữ này vẫn đang trong mối quan hệ ngoại tình. Ngoại tình thì ngoại tình, nhưng nhìn hai người rất có tướng phu thê.

Việc bay đi bay lại, ngao du bốn phương là việc trước kia Hứa Đào Nhi làm rất nhiều. Biết cô đi công tác, cha mẹ vô cùng an tâm nên chỉ dặn dò qua loa, còn Hàn Thần thì khác. Anh đã chuẩn bị theo một vali đồ ăn vì sợ cô không hợp khẩu vị ở thành phố Đ, do thành phố Đ xa tận miền Trung, đồ ăn và lối sống văn hóa khác hoàn toàn so với thành phố H.

Cô đã nói với anh, cô rất dễ tính trong việc ăn uống nên không có vấn đề gì, anh không cần phải chuẩn bị chi cho vất vả, nhưng anh cứ thích làm. Cô ngăn không được nên mặc kệ. Ít ra, so với Tần Dịch Phong, anh đã khác một trời một vực rồi.

Cô xoa đầu Tần Minh đang đứng bên cạnh anh, một lớn một nhỏ… thoáng qua cảm giác hai người này thật có tướng cha con.

Hứa Đào Nhi thấy con trai có vẻ không vui, cô cười an ủi thằng bé:

“Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời ông bà nhé, mẹ đi ba ngày rồi sẽ về. Chắc tầm chiều tối thứ sáu là mẹ về đến nơi rồi. Nhớ mẹ thì bảo ông bà ngoại gọi video cho mẹ, nghe chưa?”

“Dạ.”

Tần Minh gật gật đầu, sau đấy cậu bé máy móc nói:

“Khi nào mẹ về mẹ mua quà cho con nhé!”

Cô thấy con trai là lạ, bình thường chả mấy khi mà con đòi mua quà ngoài mô hình, thế cho nên cô sinh nghi nhưng không rõ vì sao.

Đến khi hôn tạm biệt con trai, tạm biệt Hàn Thần và cùng Thiển Tây đi vào cửa để lên máy bay. Cô bất ngờ quay lại, vừa hay bắt gặp cảnh Hàn Thần bế con trai cô, hai người thì thầm to nhỏ trông vô cùng đáng nghi.

Nhận thấy ánh mắt cô, Hàn Thần như chột dạ mà cười trừ, anh nắm tay Tần Minh, làm hành động vẫy vẫy tay tạm biệt cô…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi