CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI


Hứa Đào Nhi lái xe trong tình trạng say rượu trở về biệt thự của Hàn Thần.

Hàn Trạch không an tâm nên luôn lái xe phía sau cô kèm cô trở về.

Quả nhiên, Hứa Đào Nhi say đến mức căn sai khoảng cách, thế là đâm sầm vào cánh cổng lớn của căn biệt thự.
Cô mở cửa xe loạng choạng bước xuống, Hàn Trạch xuống xe theo phía sau cô nhìn thấy phần đầu em Ferrari của cô đã chấn thương không hề nhẹ, nhưng cô không sao thì anh ấy đã yên tâm nói:
“Thôi không sao, ‘chồng mới’ của em nhiều tiền lắm, em bảo anh ấy mua cho em cái mới thì cứ gọi là dễ như ăn kẹo.”
Hứa Đào Nhi gật gật đầu, cô đi vào trong, Hàn Trạch bên ngoài giúp cô đỗ xe lại cẩn thận rồi dặn cô chú ý sau đó mới rời đi.
Tầm này mới chỉ là giữa trưa, trời bắt đầu chuyển từ xuân sang hè… mặt trời lên cao tuy không nắng gắt nhưng cũng gọi là chói chang.

Cô bước nhanh về phía căn nhà, lúc lên bậc thang trước đại sảnh, một lần nữa mờ mắt mà bị vấp ngã.
Nhưng Hàn Trạch đã về, Hàn Thần thì không biết ở đâu… không ai đỡ cô.

Cô đành tự đứng lên, chịu đựng cơn đau đớn ở đầu gối, bước tiếp vào trong nhà.
Trong căn phòng khách tĩnh lặng không một bóng người, Hứa Đào Nhi muốn đi lên cầu thang để tìm anh nói chuyện.

Cô vịn tay vào lan can cầu thang, chậm rãi từng bước nặng nề, do tác dụng của men say khiến cô choáng váng.
“Hàn Thần… Anh đâu rồi…”
Cô cất tiếng gọi.
Không ai trả lời cô.
Khi đi lên tới nơi, mấy phòng ngủ đều không thấy anh.

Cô nghĩ, anh đi đâu rồi?
Xe anh vẫn thấy đậu dưới sân thì chắc có lẽ anh đang ở đâu đó trong căn biệt thự thôi.

Nhưng tiếng xe cô đâm sầm vào cửa to như thế, anh nghe thấy chẳng lẽ lại không quan tâm?
Trong đầu cô chợt nhớ đến hầm rượu, lập tức vào thang máy đi thẳng xuống tầng hầm nơi trưng bày vô số những loại rượu quý.

Nội thất hầm rượu đều được thiết kế từ gỗ quý hiếm, cho nên không gian nồng nàn đặc trưng sắc hương của rượu và gỗ đan xen.


Cảm giác miên man khó tả.
‘Keng… keng’
Chưa bước vào tới bên trong, Hứa Đào Nhi đã nghe âm thanh ly thủy tinh va chạm vào nhau.

Đôi chân bất giác bước nhanh hơn.

Và đúng thật… Hàn Thần đang ngồi trước quầy rượu, cô đơn gặm nhấm vô số những chai rượu trước mặt.
Không biết anh đã uống bao nhiêu để đến mức cả người đổ gục xuống bàn, gương mặt đỏ thẫm vì say.

Quần áo xộc xệch, mái tóc hơi xù lên… Cô chưa từng thấy anh trong bộ dạng xuề xòa như thế bao giờ.
Hàn Thần cảm giác có người tới, anh nâng ánh mắt nhìn lên… trước mắt mờ nhòe khiến anh không nhìn rõ đó là ai nhưng miệng vẫn vô thức gọi khẽ một tiếng ‘Đào Nhi’ chỉ vì quá mong nhớ cô.
Trái tim Hứa Đào Nhi xót xa, cô nhìn rõ… anh ấy vậy mà đang rấm rứt khóc.
Lúc cô bước tới bên cạnh anh, anh dụi dụi đôi mắt của mình, nhìn rõ là cô thì bất chợt òa lên khóc nức nở rồi ôm chầm lấy cô như một đứa trẻ.
“Đào Nhi… là em sao, là em… em không bỏ anh nữa có đúng không?”
Hứa Đào Nhi rất muốn khóc, nhưng lúc này nước mắt đã cạn khô.

Cô đứng cho anh ôm, cả người anh đổ gục về phía cô thật nặng.

Anh ôm cô rất chặt đến mức khiến cô cảm thấy khó thở.

Cô đứng sững như thế, mãi một lúc thật lâu mới nâng lên bàn tay ôm lại anh, xoa lưng an ủi anh.
Cả đời cô chưa từng thấy đàn ông khóc thảm đến mức này bao giờ.

Anh vừa khóc vừa gọi tên cô, liên tục cầu xin cô đừng bỏ anh đi, liên tục nhận rằng anh đã sai rồi, anh rất hối hận…
“Đào Nhi… em nhớ không, ngày đó em đã từng nói anh là một người cha tốt… khi ấy, anh thật sự rất muốn nói với em rằng anh cũng là một người chồng tốt… Tại sao năm ấy thay vì chọn anh, em lại đi chọn tên Tần Dịch Phong kia, anh đáng ghét đến mức khiến em không thèm nhìn mặt, không cho anh dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi như thế sao…”
Anh khóc thật lâu, khóc đến mức khàn cả giọng cũng không ngừng.

Hứa Đào Nhi không chịu được nữa, cô khẽ than:
“Em mệt quá!”

Hàn Thần lập tức buông cô ra, gương mặt đẫm nước mắt, môi mỏng khẽ cong lên:
“Em mệt, em bị ốm sao…?”
Anh nâng tay sờ lên trán cô, nhưng vì nhiệt độ trên người anh đang cao, sờ vào trán cô thì thấy lạnh toát.

Anh lo lắng cuống quýt:
“Em bị cảm rồi, em ngồi nghỉ đã… anh đi lấy thuốc cho em…”
Hứa Đào Nhi kéo giữ anh lại không cho anh rời đi, trông anh loạng choạng còn kinh hơn cả cô.
“Anh đi đâu, ngã bây giờ.”
“Không sao, anh vẫn tỉnh, anh không say…”
Vừa nói, Hàn Thần vượt thoát khỏi tay cô, kết quả đầu choáng váng khiến anh ngã sầm xuống đất.

Hứa Đào Nhi đỡ chán bất lực, miệng mắng anh:
“Đồ hâm này… em không đỡ được anh đâu đấy, anh nặng chết đi được…”
Hai người lúc bấy giờ đều là sâu rượu, nhưng anh là sâu rượu cấp cao.

Nhìn bộ dạng anh thế này, Hứa Đào Nhi vừa giận vừa thương.

Đã thế thì trong lúc này cô tranh thủ lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh anh ngã dưới đất trong sự ngỡ ngàng của anh.
Hàn Thần không hiểu chuyện gì:
“Em làm gì thế?”
“Em chụp lại khoảnh khắc xấu xí của anh, sau này anh dám làm em giận nữa, em sẽ đăng nó lên mạng và gắn thẻ anh vào bài viết cho người ta biết Phó Chủ tịch của Hàn Thị đã từng thảm hại cỡ nào dưới tay em.”
Quả thực là câu trả lời rất ngoài ý muốn, nhưng Hàn Thần không mấy để tâm đến chuyện đó, anh đưa bàn tay hướng về phía cô, muốn cô đỡ anh dậy nên nũng nịu nói:
“Đỡ anh đi mà…”
Hứa Đào Nhi ghét bỏ liếc anh một cái nhưng vẫn đặt điện thoại qua một bên, đưa tay đỡ anh.

Ai ngờ anh nặng như trâu, kéo anh không được còn báo hại cô ngã cả lên người anh.
Anh kêu ‘hự’ một tiếng, than:
“Ôi, em ngã chết tôi rồi…”

Hứa Đào Nhi chu mỏ dè bỉu:
“Có thế mà cũng kêu, đồ đàn ông yếu đuối.”
Ngoài ra, cô còn khuyến mãi thêm một ‘cái ngã’ nữa.
Hàn Thần chợt ôm lấy gương mặt cô, cánh môi hơi nhướng lên một chút chút, rất mờ nhạt nhưng vẫn lọt vào tầm mắt của cô.

Hứa Đào Nhi chợt nghi ngờ, có phải anh đang trả vờ say để lừa bịp cô không?
Nhưng cô không có thời gian kịp nghĩ ngợi nhiều đã bị anh hôn lấy.
“Ưm… làm cái gì vậy, buông em ra… mùi rượu ghê quá…”
“Em cũng uống rượu mà.”
Giọng anh khàn khàn đáp lại.
Hứa Đào Nhi không cãi được.

Cô nghĩ, hôm nay chắc chắn giữa hai người sẽ xảy ra chuyện mà đi quá giới hạn.
“Hàn Thần…”
Cô cất tiếng gọi anh.
Hàn Thần đã không còn kiểm soát được chính mình, anh bị men say khống chế liên tục hôn cô, dấu hôn đi từ môi xuống cánh cổ yêu kiều.

Trông anh thật giống như con sói đói hăng say cắn xé con mồi.
Hứa Đào Nhi trải nghiệm cảm giác thoải mái từ nụ hôn ấm nóng của anh nơi cánh cổ.

Cô nói:
“Ở dưới đất lạnh lắm…”
Chỉ một câu có thể bày tỏ rõ sự chấp thuận của cô về chuyện này.

Giờ đây, cả tâm tư lẫn thể xác của mình đều chấp nhận anh.
Hàn Thần đột nhiên ‘có sức’ trở lại, rất nhanh đã ôm cô lấy đà ngồi bật dậy.

Hứa Đào Nhi ngơ ngác sau đó đánh khẽ lên người anh ‘Anh lừa em…’
Anh không giải thích, chỉ hôn lên môi cô, bế bổng cô về phía ghế sô pha lớn trong hầm rượu.

Nụ hôn triền miên không dứt kéo dài từ lúc dưới đất đến lúc nằm trên ghế sô pha.

Váy trên người cô không cầu kỳ, chỉ cần một đường cởi lập tức tuột nửa xuống ngang eo, theo hành động cởi của anh mà hạ cánh an toàn xuống đất.
Đồ của cô thì anh ‘trân trọng’ như thế, còn đồ của anh… chỉ cần một thao tác anh đã xé toạc chiếc áo sơ mi trên người, những chiếc cúc áo điêu khắc được làm từ chất liệu quý hiếm có giá trên trời cứ vậy rơi vãi tung tóe dưới đất.

Hứa Đào Nhi tỉnh cả rượu, mở to hai mắt nhìn ‘mỹ cảnh nhân gian’ trước mắt.

Hàn Thần rất hiếm khi không mặc áo trước mặt cô, nên mỗi lần cô nhìn thấy anh thế này đều cảm thấy chấn động bởi dáng người đẹp đến hoàn mỹ của anh.
“Sao vậy, anh không đẹp à?”
Hàn Thần thấy cô cứ nhìn chằm chằm thì hỏi một câu, nhưng không đợi câu trả lời đã cúi xuống hôn cô.
Thế thì anh hỏi làm gì?
Cô nghĩ như vậy.

Ai ngờ nghe anh nói:
“Kệ em đấy… đẹp hay không thì hôm nay em vẫn phải ngủ với anh…”
‘…’
Một chút liêm sỉ cũng không có.

Cô dù có chút xấu hổ e thẹn, nhưng lại tỏ ra như thể mình rất thành thạo trong chuyện này:
“Dù sao cũng chẳng phải lần đầu, anh có làm gì thì làm nhanh đi… Em đang đói lắm rồi, chút nữa còn phải đi ăn cơm nữa.”
‘…’
Hàn Thần tỏ ý cảm ơn cô đã ban phước, giọng anh khàn khàn:
“Vậy em ăn anh trước nha, món khai vị này sẽ không để em thất vọng.”
Nụ hôn của anh rơi từ cổ xuống ngực cô, kỳ thực Hứa Đào Nhi không cảm thấy xa lạ với hành động của anh, còn có chút cảm giác thân quen và khao khát.

Cô chợt nổi hứng mà lên tiếng:
“Từ từ đã… em muốn hôn anh, anh đừng làm cái khác vội…”
‘…’
Vài lần cô mở miệng như vậy quả thật làm Hàn Thần đang hăng máu cũng ngượng thay cô.

Anh miễn cưỡng dừng lại hành động đang dần tiến xuống dưới của mình, đưa môi cho cô hôn.
“Đây, bà hôn đi.”
Hứa Đào Nhi bật cười, nghe anh thở dài đầy hờn dỗi:
“Sao mà không có chút xấu hổ gì vậy hả bảo bối, em phải xấu hổ một chút đi cho anh yên lòng chứ? Tại sao cảm giác đó lại chuyển qua cho anh vậy?”
Hứa Đào Nhi cắn nhẹ lên môi anh:
“Anh không có kỹ năng còn đổ cho em không biết xấu hổ hả, thật đáng ghét!”
‘…’
“Lỗi anh, lỗi tại anh…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi