CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI


Hàn Thần mất hết hy vọng về việc người con gái này sẽ cho anh ‘cảm giác thành tựu’.

Anh vòng tay ôm lấy cô đang nằm trên ghế sô pha để cô ngồi lên trên người mình, lúc này trên người cô chỉ còn lại nội y nóng bỏng.

Bàn tay anh di chuyển khắp chốn trên người cô, cùng cô trao nụ hôn nồng nhiệt, thỏa mãn cái gọi là ‘muốn hôn’ đó.
Hai tay cô vòng ôm lấy cổ anh, ăn khớp trong từng nhịp điệu nụ hôn.
Cô gấp gáp kéo xuống áo sơ mi còn dang dở trên người anh, nhiệt độ cơ thể giữa hai người càng lên cao, dẫn tới những điều tự nhiên sẽ tự khắc xảy ra.

Màn dạo đầu bắt đầu rất nhẹ nhàng, chỉ là càng về sau mọi thứ đã không còn nằm trong sự kiểm soát của cô.
Bàn tay anh rung chuyển trong cơ thể cô, những ngón tay đàn ông thon dài như có phép thuật, đi tới đâu đều để lại trong cô cảm giác chấn động lên đỉnh não đến đó.

Cơ thể Hứa Đào Nhi liên tục uốn éo tìm cách tránh khỏi bàn tay ma mị đó của anh, không để nó làm càn thêm khiến cô khó chịu tột cùng.
Anh biết rõ ý đồ của cô, tất nhiên không buông tha.

Một tay anh ôm chặt không cho cô trốn chạy, tay còn lại đã ra tăng nhịp độ ở nơi nguyệt cốc bí ẩn ấy như là thao tác chào hỏi dù đây không phải lần đầu anh làm vậy.

Sau đêm đầu tiên ở khách sạn Mường Thanh khi xưa, cô làm sao có thể hiểu được khát khao cháy bỏng của anh về chuyện đó với cô thêm lần nữa? Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.
“Đào Nhi…”
Anh gọi nhưng cô giận dỗi phớt lờ, không trả lời.

Hàn Thần nhìn biểu hiện khổ sở của cô thì cười khẽ, nụ cười mê hoặc.

Bị chê là không có kỹ năng nên anh mới xấu bụng có ý trả đũa người phụ nữ ‘mỏ hỗn’ này.

Cánh môi anh khẽ cong lên, sau đó đặt lên đôi môi xinh đẹp của cô một nụ hôn tình tứ.

Nhìn cô khổ sở chật vật như vậy, anh thích lắm.
Hứa Đào Nhi ở trên người anh, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng miệng vẫn không ngừng phát ra những âm thanh r3n rỉ gợi tình.

Vì từng ‘trải’ mà như chưa trải bao giờ nên nghĩ đến bản thân phát ra âm thanh r3n rỉ đó khiến cô thấy đỏ mặt xấu hổ, nào biết nó vào tai đàn ông lại hấp dẫn vô thường.
Bấy giờ cô đâu còn tập trung được cho nụ hôn nữa, từ lúc môi anh lại gần, chưa có lần nào là cô đúng nhịp.

Tốc độ tay của anh càng ngày càng nhanh, tự do tự tại khuấy đảo vùng lãnh thổ đó cứ như mình là vua.

Hứa Đào Nhi chịu không được nữa, cô khẩn thiết cầu xin anh dừng lại.
“Đủ… đủ… rồi… Em không… thích, không muốn… nữa… ưm…”
Cô nghĩ mình sắp không xong rồi, khó chịu đưa tay đẩy anh ra.

Cảm giác lạ lẫm đó khiến cô muốn khóc lóc bắt đền anh nhưng không được.

Cổ họng cất ra ý hờn dỗi ra lệnh nhưng trong hoàn cảnh trai gái như này thật vô dụng.

Thậm chí, vì nó, nên khi cô mở miệng có nói gì cũng đều cảm giác như là tiếng nỉ non h0an ái.
“Mới như vậy thôi mà.”
Hàn Thần gương mặt đẹp trai thật hả hê lên tiếng.
Hứa Đào Nhi xấu hổ nài nỉ:
“Đừng mà, em sai rồi… anh đừng làm thế nữa… aa…”
Hàn Thần cho rằng cô đúng là hổ giấy khoe khoang, thế mà ban nãy cô còn lừa được anh… Lúc đó anh quả thực đã tin, anh tưởng rằng cô mạnh mẽ thuần thục chuyện này lắm, nên nghĩ rằng mình phải thật ‘cố gắng chứng minh’ cho cô và để cô hiểu anh mới là ‘mạnh mẽ’ nhất.
Vậy mà không ngờ…
Tự dưng thấy tâm tư ghen tuông của anh với ‘tên kia’ bao năm qua rất vô nghĩa.

Đàn ông bên ngoài anh không cho cơ hội tiếp cận cô, chỉ e ngại cô và Tần Dịch Phong ở gần nhau nhiều năm.

Nhưng giờ thì anh đã thực sự tin lời của chị Tâm rằng cô và hắn chưa từng một lần chung phòng.

Hàn Thần đổi ngược tư thế, để cô ngồi tựa lại trên lưng sô pha, tay anh nhanh chóng tháo dây lưng ném qua một bên, không quá ba mươi giây thứ quần áo cản trở hai người đều biến mất.

Nhân lúc anh dừng lại, Hứa Đào Nhi cả người như được giải thoát, cánh môi ướt át cùng với phần ngực nâng lên nâng xuống thở gấp.
Khi cơ thể cường tráng của anh hiện ra toàn bộ trong mắt cô, dưới ánh đèn halogen đầy k1ch thích nhìn anh càng thêm nguy hiểm.

Cảm nhận được nguy hiểm đang đến, cô ngay tức khắc muốn bỏ chạy nhưng mới chỉ dừng ở suy nghĩ thì anh đã ‘ập’ tới.
“Đào Nhi… em chạy đi đâu cho thoát…”
“Không không… Áaa… em không chơi đuổi bắt với anh đâu, đừng bắt em…”
Hàn Thần ôm giữ cô lại, nâng cặp chân dài của cô lên, gác lên vai anh muốn cô ghì chặt lấy cổ mình.

Cô xấu hổ muốn thu về, anh lập tức giữ lại, nhẹ giọng dỗ ngọt:
“Ngoan nào, nhanh thôi em sẽ không cảm thấy đau nữa…”
“Anh lừa trẻ con à… aea ummm…”
Lời nói bị chặn lại, anh trực tiếp đưa thứ kh ủng bố đó lấp đầy trong cơ thể cô.

Cô không có thêm bất cứ cơ hội phản kháng, bắt buộc phải ‘tiếp nhận’ thứ đồ c ường bạo đó của anh.
Hứa Đào Nhi chịu sự tấn công dồn dập từ anh, anh không một lúc nào ngừng nghỉ như thể đã chờ giây phút này từ lâu.

Dù cô đã trải qua một lần, nhưng ngày đó đã quá lâu nên không có ký ức gì về nó nữa, chưa kể lúc đó cô nghĩ là Tần Dịch Phong nên chỉ muốn xóa sạch nó đi…
Hiện tại, cảm giác khăng khít dù khiến cho cô chịu đau lúc mới bắt đầu nhưng sau đấy cơ thể đã dần thích ứng với sự ra vào đó, lại thêm người đó là anh nên cảm xúc hưng phấn càng tăng thêm kh0ái cảm.

Cô r3n rỉ hòa cùng với âm thanh th ở dốc quyến rũ của anh, đôi bên kết hợp đặc biệt ăn ý.
Hứa Đào Nhi ở trong phương diện này vô cùng vụng về, nhưng được cái rất ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ dẫn của anh.


Ví dụ như nếu anh nói ‘thả lỏng cơ thể’, cô sẽ không cố chấp căng cứng người lại.

Anh giống như người thầy, dùng tình yêu và ‘kiến thức’ của mình chỉ dẫn cô vào con đường tội lỗi, cùng cô chìm đắm trong những kh0ái cảm mà tình d*c đem lại.
Không biết qua bao lâu, Hứa Đào Nhi đã mệt nhoài do mấy lần đạt đỉnh, nhưng thấy anh vẫn hùng hục chưa có dấu hiệu muốn nghỉ.

Cô không chịu được, lên tiếng xin anh dừng lại.

Anh không những không dừng, đã vậy còn ra tăng tốc độ là cách bày tỏ sự nhung nhớ và thỏa mãn.
Anh ở bên tai cô nỉ non:
“Đào Nhi… em để anh chờ lâu như vậy… cho anh được làm chính mình một lần được không?”
Dù hoàn cảnh lời nói nhiều phần do nịnh nọt mà ra nhưng cô cảm thấy anh lúc đó đã nói thật từ tận đáy lòng mình.

Cho nên không ngăn anh nữa, chỉ là cô mới bước vào con đường này, vẫn còn bỡ ngỡ chưa quen.
Hứa Đào Nhi cảm thấy tư thế này rất ‘khó’, cô trở người, miệng nói không nhưng cơ thể vẫn chấp thuận cho anh.

Hàn Thần hiểu ý, chuyển sang một tư thế nhẹ nhàng hơn với cô.

Hai người nằm lại lên sô pha, anh ở trên cô, tư thế truyền thống, rất nhanh tiếp tục trở lại trên đường đua ấy….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi