Chương 262
Vừa nhìn thấy một khách hàng nam đẹp trai và lịch sự như vậy, mấy nữ nhân viên bán hàng lập tức liếc nhìn đôi giày chạy bộ mà anh ta đang chỉ, rồi lắc đầu, “Xin lỗi ngài, hiện tại chúng tôi đã bán hết cỡ ba mươi bảy rồi ạ.”
“Vậy sao … thôi được rồi.”
Lê Tuấn có chút thất vọng, khi anh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên một nhân viên bán hàng gọi anh lại.
“Thưa ngài! Chúng tôi vẫn còn một chi nhánh ở tầng dưới. Chắc hẳn là vẫn còn cỡ giày ngài yêu cầu. Nếu ngài thực sự thích đôi giày này, tôi sẽ kêu người tìm cho ngài xem?”
Nghe vậy, Lê Tuấn vui mừng cảm ơn, “Tốt quá, làm phiền cô.”
“Không có gì ạ.”
Nữ nhân viên bán hàng nhìn anh khẽ cười rồi quay sang kêu nhân viên khác đi lấy giày.
Sở dĩ cô gọi Lê Tuấn quay lại một mặt là vì muốn ngắm nhìn người đàn ông đẹp trai như ánh mặt trời này nhiều hơn. Mặt khác, tự nhiên cô không đành lòng khi thấy vẻ mặt thất vọng của anh.
Trong lúc Lê Tuấn đợi, Nguyễn Khánh Nga tình cờ đi ngang qua đó.
Gần đây, cô đã nghe Lê Nam nói rằng Lê Tuấn đang thường xuyên chạy bộ để chuẩn bị cho cuộc thi marathon. Vì vậy cô cũng định mua một đôi giày chạy bộ, mặc dù cô không thích bộ môn này nhưng dù sao cô vẫn có thể đi cùng và cổ vũ anh.
Nhưng cô thật không ngờ là có thể gặp Lê Tuấn ở đây.
Nhưng mà… đây là cửa hàng giày thể thao nữ. Lê Tuấn làm gì ở đây chứ?
Khánh Nga nhíu mày, không định xuất hiện, cô muốn chờ xem một lát.
Ngay sau đó, nữ nhân viên bán hàng mang đôi giày lên, đóng gói chúng và đưa cho Lê Tuấn, “Thưa ngài, đây ạ.”
“Cảm ơn cô.”
Lê Tuấn quẹt thẻ, nở một nụ cười, rồi bước ra khỏi cửa hàng với túi giày nữ.
Ngay sau khi anh rời đi, Khánh Nga vội vã đi vào cửa hàng, vỗ vai người phụ nữ đang ngây người nhìn Lê Tuấn, “Này, vừa rồi người đàn ông đó mua giày nữ sao?”
Suy nghĩ của nhân viên bán hàng bị cắt ngang, hơn nữa thái độ của Nguyễn Khánh Nga có chút buồn bực, nên đương nhiên cô không thể tươi cười với Khánh Nga.
Cô liếc nhìn Khánh Nga từ trên xuống dưới, đoán được sơ sơ sự việc, lập tức cười lạnh nói: “Đúng vậy, ngài ấy mua một đôi giày nữ cỡ 37, nhất định là tặng bạn gái rồi.”
Ba bảy ư?
Khánh Nga đột nhiên nghĩ đến Khánh Linh! Nếu cô ấy nhớ không lầm thì cỡ giày của Khánh Linh là ba mươi bảy, vậy Lê Tuấn mua giày cho chị ấy sao?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khánh Nga lúc này không quan tâm đến thái độ của người bán hàng nữa, cô thay đổi sắc mặt, vội vàng xoay người rời khỏi cửa hàng.
Nhanh chóng gọi điện thoại cho Lê Nam.
“Nguyễn Khánh Linh cũng đăng kí chạy ma-ra-tông?
Điện thoại vừa kết nối, Nguyễn Khánh Nga lập tức hỏi, thanh âm của cô có chút khẩn trương nhưng không dễ phát hiện ra.
Lê Nam không hiểu, theo bản năng gật đầu “ừ” một tiếng, “Có lẽ anh trai tôi nói cho cô ấy có cuộc thi chạy ma-ra- tông này.