Chương 263
“Này, sao cô lại biết…”
“Tút…tút…tút.”
Lê Nam chưa kịp nói gì, điện thoại bên kia đã truyền đến âm thanh báo bận.
“Mẹ kiếp, cô gái thiếu lễ phép này.”
Lê Nam nhìn màn hình điện thoại, nhịn không được bật ra một câu thô tục.
Nếu không phải thực tế cô cho anh rất nhiều lợi ích, anh cũng không thèm qua lại với loại phụ nữ này, kiêu ngạo còn ngang ngược, thậm chí cái tối thiểu là phép lịch sự cũng không có, anh trai anh chắc bị ma ám mới để ý đến cô ta.
Nhưng mà Nguyễn Khánh Nga hoàn toàn không biết.
Cô hiện tại chỉ nghĩ làm thế nào để có thể phá hỏng cuộc thi ma-ra-tông kia.
Khẳng định là Lê Tuấn chủ động mời Nguyễn Khánh Linh tham gia cuộc thi ma-ra-tông, thậm chí anh còn mua giày đua cho cô ta.
Cô không cam lòng. Hơn nữa cô đối với Nguyễn Khánh Linh càng tăng thêm nhiều ác cảm hơn.
Sau khi cô ta có người chồng đẹp trai như Phạm Nhật Minh, thế mà cô ta còn muốn quyến rũ Lê Tuấn của cô, thật sự không biết xấu hổ! Cô nhất định phải giáo huấn người phụ nữ lẳng lơ kia một bài học.
Nguyễn Khánh Linh cứ như bình thường chuẩn bị cho cuộc đua ma-ra-tông.
Cô hiện tại mỗi buổi sáng đã chạy tăng từ năm km lên thành 10 km.
Sáng nay, khi cô đang chạy về thì thấy Lê Tuấn đang đứng chờ ở cửa biệt thự.
Thấy Khánh Linh trên mặt Lê Tuấn lộ ra nụ cười, đi lên theo cô, chào hỏi: “Khánh Linh, em đã trở lại.”
“Vâng, đàn anh, anh có việc gì sao?”
Nghe vậy Lê Tuấn đưa túi giấy trên tay cho Nguyễn Khánh Linh, “Đây là giày thể thao anh mua cho em, chúc em có thành tích tốt trong cuộc đua ma-ra-tông.”
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy túi giấy anh đưa cho, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhận lấy rồi cười cảm ơn anh, “Đàn anh, cảm ơn anh, có lời chúc của anh, em nhất định sẽ chạy tốt hơn.”
“Ừm.” Nguyễn Khánh Linh nhận lấy quà của mình, Lê Tuấn cười càng vui vẻ, anh nhìn đôi giày, liền đề nghị nói: “Em không ngại thì nhanh thử giày vào. Nếu kích cỡ không phù hợp để anh về đổi.”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy anh nói có lý, vì thế ngồi ngay dưới chòi nghỉ mát ở bên ngoài vườn hoa thử giày đua.
Là một thương hiệu nổi tiếng của Ý, thiết kế thân giày rất tinh tế và nhẹ nhàng, hơn nữa còn có màu hồng tím, cảm giác rất sạch sẽ và mới mẻ, sau khi Nguyễn Khánh Linh đi vào liền chạy thử hai bước, cảm giác rất thoải mái và nhẹ nhàng.
Vì thế cô nói: “Thật vừa vặn, cảm ơn anh.”
Nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, Lê Tuấn nhịn không được tim đập nhanh hơn, muốn xoa đầu cô, nhưng lại sợ lúc này đang ở trước cửa nhà chồng cô nên anh đành từ bỏ.
Cuối cùng cười với Khánh Linh nói: “Không có gì, bởi vì anh đã mời em tham gia chạy ma-ra-tông, nên anh phải có trách nhiệm với em.”
“Ha ha ha, được.”
Tiếng cười trong trẻo của Khánh Linh lọt vào tai anh, sau đó, cô hướng về phía Lê Tuấn vẫy vẫy tay, nói: “Tạm biệt anh, em về trước nhé.”
“Ừ.”
Lê Tuấn dịu dàng cười, nhìn theo bước chân cô đi vào nhà.