CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 278

Cô cố gắng chịu đựng hai cái đùi đau nhức, hoang man rối loạn chạy vội ra khỏi phòng.

Vừa chạy đi còn không quên nói: “Tôi đi cho mèo ăn…”

Phạm Nhật Minh nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô thì không nhịn được mà bật cười một tiếng, cô bé này thật là quá nhạy cảm.

Nguyễn Khánh Linh đặt chuồng mèo ở ngoài sân biệt thự, vậy cho nên sau khi cô đi xuống lầu thì trực tiếp cầm theo túi thức ăn cho mèo ra ngoài sân luôn.

Bên ngoài, trăng sáng tròn vành vạnh, Nguyễn Khánh Linh chợt nhớ tới hình ảnh so sánh mộc mạc của cô giáo hồi học tiểu học.

Trăng Trung Thu vừa to, vừa tròn vành vạnh, hệt như một chiếc mâm bằng ngọc lớn.

Trước đây Nguyễn Khánh Linh không thích hình ảnh so sánh đó chút nào, nhưng bây giờ nhìn lại, dùng mâm ngọc để so sánh với vầng trăng quả thật vô cùng chính xác.

Cô ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn, chậm rãi cất bước đi dạo, đi đến chỗ chuồng mèo, Gỗ Mun và Lông Trắng ở trong màn đêm đen, hai đôi mắt mèo sáng lên màu xanh lục, hai đứa chúng nó vừa thấy Nguyễn Khánh Linh đến thì đứng dậy, kêu meo meo chạy lại chỗ cô.

Nguyễn Khánh Linh thấy hai bé con đáng yêu nũng nịu cọ chân mình, không khỏi nở nụ cười: “Các con biết mẹ sẽ mang đồ ăn cho hai đứa ư? Hai con quỷ nhỏ háu ăn.’’

Cô cúi xuống cho chúng nó ăn.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau  lưng cô.

“Này, cô đi báo cho Phạm Nhật Minh một tiếng, nói là tôi đến.’’

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nguyễn Khánh Linh không khỏi kinh ngạc, nhíu mày, sao lại thế này, muộn như vậy rồi mà người phụ nữ này vẫn còn tìm đến đây?

Giọng điệu của Khả Như vẫn hung hăng vênh váo như mọi khi.

Cô ta có chuyện tới tìm Phạm Nhật Minh, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy có ai ở bên ngoài, cô ả đang lúc sốt ruột thì thoáng nhìn thấy có một bóng người đang ngồi xổm ở bên đây.

Cô ta nghĩ thầm, chắc chỉ là một ả người hầu đang cho mèo ăn thôi, cho nên giọng điệu của cô ta đương nhiên cũng không hề khách sáo.

Ai ngờ, lúc người phụ nữ ngồi xổm dưới đất kia đứng dậy, quay đầu lại nhìn Khả Như thì cô ta sững sờ, theo bản năng mà thốt lên: “Sao lại là cô?’’

Cảnh tượng trước mắt giống như đang diễn lại cái lúc ở trước văn phòng của Phạm Nhật Minh.

Hiển nhiên, thái độ bênh vực Nguyễn Khánh Linh của Phạm Nhật Minh ngày hôm ấy khiến cho Khả Như vẫn có phần e ngại người phụ nữ này.

Mới vừa rồi cô ta còn kiêu căng tự đại, trong lúc vô tình thì giảm bớt đi nhiều rồi.

Nguyễn Khánh Linh không muốn để ý đến cô ta, trong lòng thầm nghĩ, người phụ nữ này không những xấu mà còn không tôn trọng người khác, cô không cần thiết phải lễ phép với cô ta làm gì.

Khả Như thấy Nguyễn Khánh Linh không nói gì đã xoay người rời đi, cô ta lập tức nóng nảy giữ chặt lấy Nguyễn Khánh Linh, “Cô đừng đi, trước tiên hãy báo một tiếng cho Phạm Nhật Minh giúp tôi, bảo là tôi là bạn của anh ấy, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh ta!’’

Nguyễn Khánh Linh quay đầu lại nhìn cô ta một cái, không lộ rõ vẻ mặt, cô kéo tay Khả Như ra, giọng điệu xa cách: “Xin lỗi, tôi không phải là người hầu của cô, không có nghĩa vụ phải đi thông báo lại giúp cô, tự đi mà nghĩ cách đi.’’

Nói rồi, không đợi Khả Như mở miệng, Nguyễn Khánh Linh đã xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi