Chương 295
Trong nhà họ Tống, ông Tống luôn là một người bố nghiêm khắc, mà bà Tống cũng rất cưng chiều hai chị em các cô, cho nên Tống Ngọc dám phản kháng lại mệnh lệnh của mẹ mình, thế nhưng mỗi khi cô ấy nói chuyện với bố mình thì luôn không dám làm trái lại ông.
Cho nên lúc này, khi Tống Ngọc thấy bố mình lên tiếng dạy dỗ, bụng và chân của cô ấy đều đã mềm nhũn, không dám phản kháng lại bố mình.
Nhưng mà, cô ấy càng không thể khống chế bản thân mình như vậy thì trong lòng càng không cam tâm!
Rõ ràng cô ấy và Lê Tuấn chẳng hề làm gì, tại sao lại dẫn đến tình trạng không thể không kết hôn cơ chứ? Nhưng rõ ràng cô ấy không muốn…
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bố mình, Tống Ngọc dùng sức cắn môi. Trong lúc nhất thời phòng khách lâm vào lúng túng tĩnh mịch, không ai dám mở miệng cả.
Đột nhiên, Tống Ngọc dùng sức giẫm trên sàn nhà, sau đó đi đến bên người Lê Tuấn, giữ chặt ống tay áo của anh ta, cũng không nhìn những người khác trong phòng, dẫn anh ta đi ra bên ngoài.
“Kết hôn thì kết hôn! Đi, bây giờ chúng ta liền đi lên phường xác nhận!”
Lê Tuấn cũng không ngờ rằng Tống Ngọc lại đột nhiên làm như vậy, nhưng mà anh ta cũng không có kháng cự, đi theo cô ấy ra ngoài.
Hai bên gia đình ở trong phòng khách nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ.
Hai người lên xe, Lê Tuấn cũng không lập tức mở xe, dường như anh ta muốn xác nhận lại, hỏi lần nữa: “Đi lên phường?”
“Đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!”
Lúc này Tống Ngọc vẫn còn đang nổi nóng, đương nhiên cũng không dùng giọng điệu tốt nói chuyện với anh.
Lê Tuấn cũng không lên tiếng nữa, lái xe đi lên phường.
Từ Cục Dân chính đi ra, trên tay hai người mỗi người cầm một tờ chứng nhận kết hôn.
Trong suốt quá trình chụp hình, nét mặt Tống Ngọc và Lê Tuấn rất nghiêm túc, hai người căn bản không hề có dáng vẻ giống như muốn kết hôn, người nhân viên làm việc ở Cục Dân chính vô cùng bối rối, hỏi đi hỏi lại bọn họ rất nhiều lần, chắc chắn muốn lấy giấy kết hôn chứ?
Kết quả, bị Tống Ngọc tức giận hỏi lại một cách lạnh lùng: “Cô quan tâm nhiều thế làm gì hả?”
Lê Tuấn biết tâm trạng Tống Ngọc không tốt, anh tất nhiên sẽ không lên tiếng vào lúc này, đương nhiên, tâm trạng của anh lúc này cũng chẳng tốt hơn là bao.
Lúc ngồi trên xe quay trở về, Tống Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Kết hôn thì được, nhưng chúng ta cũng cần có ba điều quy ước.”
Không cần Lê Tuấn lên tiếng, Tống Ngọc liền tiếp tục nói tiếp: “Chung phòng không chung giường, hạn chế cư xử thân mật trước mặt người ngoài, không tổ chức hôn lễ, không công khai quan hệ, tôi đã thỏa hiệp chuyện kết hôn rồi, hôn lễ nhất định không được thỏa hiệp nữa!”
“Được.”
Bây giờ, cho dù là Tống Ngọc có nói gì, Lê Tuấn đều đồng ý hết.
Quả thật, tất cả những gì cô ấy đang nghĩ trong lòng; cũng là những gì anh đang nghĩ trong lòng, nói cho cùng, anh từ lâu đã có tính toán từ lâu rồi, cả đời này chỉ cưới một người con gái duy nhất là Khánh Linh, nhưng mà bây giờ, quyết định này của anh lại bị phá vỡ rồi.
Hơn nữa, lại còn theo một cách thức máu chó đến mức không thể chịu được.
Lê Tuấn tuy trong lòng cũng rất bất mãn và không cam tâm, nhưng mà anh là đàn ông, có trách nhiệm của người đàn ông phải gánh vác và đảm đương, đương nhiên không thể như Tống Ngọc được, lúc tức giận thì muốn phát tiết là phát tiết được.
Hoặc có lẽ là sự nghe lời của Lê Tuấn, khiến Tống Ngọc càng trở nên ấm ức và buồn bã.