CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 369

Trong lòng tự dưng mất đi cơ thể mềm mại, khiến Phạm Nhật Minh cảm thấy có chút thất vọng, Có điều, biểu cảm trên mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, lập tức nhìn Nguyễn Khánh Linh, sau khi xác định cảm xúc của cô đã ổn định lại, lúc này mới yên tâm.

Anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô, cùng cô đi lên một chiếc xe.

“Bây giờ chúng ta đi tìm bà ta sao?” Nguyễn Khánh Linh hỏi.

Phạm Nhật Minh gật đầu: “Nếu như sớm muộn gì cũng phải điều tra, vậy không bằng hôm nay tranh thủ thời cơ, trước tiên thăm dò thái độ của bà ta.”

“Ừm.” Nghe xong, Nguyễn Khánh Linh gật đầu, cô thấy Phạm Nhật Minh nói rất có lý.

Đồng thời, cô cũng bất giác nhìn góc nghiêng của anh, có lẽ khi người ta đang đau khổ thì sự phòng ngự trong lòng họ sẽ trở nên yếu đuối hơn. Lúc này, khi Nguyễn Khánh Linh nhìn tay hai người đang nắm chặt nhau thì không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm.

Sự an tâm này là đến từ Phạm Nhật Minh.

Nhưng mà trong lòng Nguyễn Khánh Linh rất rõ ràng, cô đã bắt đầu ỷ lại vào Phạm Nhật Minh rồi, thậm chí không dám nghĩ đến khi mọi chuyện đều kết thúc, khi mà hợp đồng hôn nhân giữa cô và Phạm Nhật Minh cũng kết thúc, thì trạng thái của cô lúc đó là như nào.

Phạm Nhật Minh không hề biết tâm trạng bây giờ của Nguyễn Khánh Linh đang rất phức tạp, hiện tại việc duy nhất mà anh nghĩ đến chính là tìm ra hung thủ dẫn đến cái chết của mẹ cô, khiến cho bọn họ nhận trừng phạt.

Bệnh viện cách khu chung cư phó viện trưởng Trương ở khoảng mười phút đi đường, nhưng năm phút bọn họ đã có mặt ở dưới khu chung cư rồi.

Phạm Nhật Minh dẫn Nguyễn Khánh Linh lên lầu.

Hai người đi đến nhà của phó viện trưởng Trương, ấn chuông cửa.

Người mở cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi, rất xinh đẹp, nhìn thấy người đến cô ấy có chút nghi hoặc hỏi: “Hai người là?”

Lúc này, Phạm Nhật Minh ngắn gọn nói: “Chúng tôi là người nhà bệnh nhân, đến tìm phó viện trưởng Trương.”

“Người nhà bệnh nhân? Nhưng mà mẹ tôi đã từ chức ở bệnh viện tám năm rồi mà?”

Người phụ nữ đó cảm thấy rất kỳ lạ.

Nghe cô ấy nói như vậy, hai người đứng ở cửa đã biết được thân phận của cô ấy, hóa ra là con gái của phó viện trưởng Trương.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, lúc đầu cô không nghĩ là bà ta còn có con cái.

Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, lại cảm thấy bản thân suy nghĩ không chu toàn, cũng đúng, phó viện trưởng Trương đã bằng này tuổi rồi làm sao có thể không có con cái?

Có lẽ do mấy người đứng nói chuyện ở cửa hơi lâu.

Phó viện trưởng Trương đang ngồi ở trong phòng khách, vì thế mà bà ta cũng nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người.

Vì thế, bà ta đẩy xe lăn định ra ngoài cửa xem xem, ai mà biết, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa bà ta liền đơ người, hai mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Khánh Linh, trong đôi đồng tử đục ngầu trong chốc lát xuất hiện đủ các loại cảm xúc.

Kinh sợ, hổ thẹn, hối hận, không biết phải làm sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi