Chương 370
Thực ra, từ khi biểu cảm trên mặt của Phó viện trưởng Trương đột nhiên thay đổi, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đã chắc chắn được rằng bà ta nhất định có liên quan đến chuyện năm đó.
Thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh không khỏi phẫn nộ, cô nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng ngoài cửa, sau đó nhìn về phía người già đang ngồi xe lăn ở trong phòng, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng lại không cam lòng.
Có thể nhìn ra được Phó viện trưởng Trương đã bị liệt toàn thân, chỉ có thể ngồi xe lăn đến hết phần đời còn lại.
Nhưng một người già như vậy, năm đó bà ta đã bắt tay với người khác mưu hại mẹ cô.
Đối với Phó viện trưởng Trương, đáng lẽ Nguyễn Khánh Linh nên căm hận nhưng khi cô nhìn thấy người vừa già vừa yếu trước mặt này, hơn nữa còn ngồi trên xe lăn, ngược lại khiến cô không thể căm hận nổi.
Nguyễn Khánh Linh nhìn bà ta, cố nén sự run rẩy trong giọng nói: “Phó viện trưởng Trương, bà biết tôi chứ?”
Kể từ khi dì Thôi nói rằng cô trông rất giống mẹ thì vị Phó viện trưởng Trương này hẳn là đã biết được thân phận của cô ngay khi nhìn thấy cô lần đầu.
Lúc này, con gái của Phó viện trưởng Trương cũng quay lại nhìn mẹ của mình.
Chỉ thấy sắc mặt bà ta rất xấu, môi nhợt nhạt run run, đôi mắt hơi đỏ.
Cô ta lo lắng nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Bọn họ là ai?”
Tuy nhiên Phó viện trưởng Trương lại không trả lời con gái, bà ta chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh, đôi mắt càng lúc càng đỏ. Những ký ức trong phòng phẫu thuật năm đó, những kí ức mà bà ta đã cố gắng hết sức để quên sạch trong những năm qua, nhưng chúng lại luôn xuất hiện trong những giấc mơ, tất cả đều rõ ràng trong tâm trí.
Lúc này, Phạm Nhật Minh nhéo một cái vào tay Nguyễn Khánh Linh, sau đó bình tĩnh nói: “Phó viện trưởng Trương, chúng tôi đến đây lần này là muốn hỏi bà một số chi tiết cụ thể trong lúc phẫu thuật cho Lâm Dinh năm đó.”
Nghe vậy, Phó viện trưởng Trương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cả người run lên.
Lúc này, con gái bà ta nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của mẹ mình, cô ta vừa đau lòng vừa lo lắng, xoay người ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể mẹ mình, an ủi nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ quên hết những gì bác sĩ nói rồi sao? Không liên quan…”
Lúc này, cô ta tức giận nhìn hai người ở cửa, hét vào mặt bọn họ: “Rốt cuộc các người là ai? Sao mẹ tôi lại trở nên như vậy? Các người mau chóng rời khỏi đây, nhà chúng tôi không chào đón các người!”
Khi cô ta nói xong, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên chìm vào khoảng lặng một lúc.
Một lúc sau, Phó viện trưởng Trương mới bình tĩnh lại, cơ thể bà ta cuối cùng cũng không còn run dữ dội như trước nữa, bà ta vươn tay đẩy con gái mình ra, nói: “Thanh Thảo, con về phòng trước đi. Mẹ quen biết bọn họ, có một số chuyện cần phải nói.”
Tuy nhiên Thanh Thảo lại không đồng ý, cô ta tức giận nói: “Có chuyện gì không thể nói ở trước mặt con sao?”
Vừa nói, cô ta vừa cảnh giác nhìn người đến, nếu như bọn họ lại nói gì đó làm kích động đến mẹ cô ta thì phải làm sao?
Lúc này, sắc mặt Phó viện trưởng Trương trầm xuống, bà ta nghiêm khắc nói: “Nghe lời mẹ! Vào trong phòng đi.”
Bị mẹ quát như vậy, Thanh Thảo cảm thấy không thể hiểu được nhưng lại không thể làm trái mệnh lệnh của mẹ nên cô ta đành miễn cưỡng đứng dậy, sau đó lại liếc nhìn hai người kia, tỏ ý bảo họ đừng làm loạn rồi đi vào phòng của mình.
Sau khi cánh cửa bị đóng lại một cách mạnh mẽ, vẻ nghiêm khắc trên gương mặt Phó viện trưởng Trương bỗng nhiên biến mất.
Bà ta nhìn hai người đứng ở ngoài cửa, nói: “Các người vào trong đi.”