CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 454

Phạm Nhật Minh nhìn nghiêng qua thấy khóe miệng cô xệ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra, tựa như đang rất tủi thân vậy, khuôn mặt từ trước đến nay đều không giấu được cảm xúc của mình.

Đột nhiên, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy người đàn ông bên cạnh nhúc nhích, anh đặt tờ báo xuống, dùng ngón tay hơi mát lạnh khẽ chạm vào cằm cô, anh còn cố ý cúi đầu xuống gần má cô, hơi thở sảng khoái như bạc hà lập tức bao phủ lấy xung quanh cô.

“Em rất muốn đi?”

Người đàn ông đột ngột hỏi.

Nguyễn Khánh Linh đưa mắt lên liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô không muốn nói dối Phạm Nhật Minh, vì thế liền gật đầu.

Quả thực là cô xuất đầu lộ diện sẽ không tốt cho danh tiếng của nhà họ Phạm, nhưng cô vẫn muốn đến đi tham gia buổi tập huấn, bởi vì đó là thứ mà cô yêu thích.

Phạm Nhật Minh nhìn đôi mắt trong veo của cô, trong lòng đã có chút rung động, câu nói vốn dĩ chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng, anh lại buột miệng nói ra: “Hôn anh đi, anh sẽ cho em đi.”

Lời này vừa được nói ra, Nguyễn Khánh Linh lập tức đỏ mặt.

Cái mông của cô lùi về phía sau, tránh xa Phạm Nhật Minh một chút.

“Tại sao anh lại trêu chọc em rồi?”

Nguyễn Khánh Linh theo bản năng bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên tia sáng vô tội và ngây thơ, chính bản thân cô cũng không có ý thức được dáng vẻ này hấp dẫn đến mức nào.

Phạm Nhật Minh chính là thích dáng vẻ thẹn thùng này của cô.

Lúc này anh cũng không để ý đến thái độ né tránh của Nguyễn Khánh Linh, khẽ mỉm cười nói: “Được, em đi đi.”

“Có thật không?”

Nguyễn Khánh Linh thấy anh đồng ý dễ dàng như vậy, cô còn cảm thấy có chút khó tin.

Không phải là anh lại đi trêu chọc cô nữa đấy chứ?

Xét về hành vi không tốt của Phạm Nhật Minh trước đây, Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn có lý do để nghi ngờ như vậy.

Ai ngờ rằng Phạm Nhật Minh nhìn thấy đôi mắt nghi ngờ của cô, ánh mắt anh có chút nguy hiểm, anh vươn cánh tay dài ra kéo cả người cô ôm trọn vào trong lòng, lại dùng sức nhéo mạnh khuôn mặt của cô, hỏi: “Cô bé gan lớn lắm rồi đấy, dám chất vấn anh sao?”

Khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh bị nhéo đến rất đau, làn da của cô rất mịn, sau khi bị giày vò một cách tàn nhẫn như vậy, hai má cô đã bắt đầu đỏ lên, cô có chút không phục, nhỏ giọng nói: “Ai bảo anh trước đây luôn trêu chọc em, còn nhéo em.”

Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô đang tự lẩm bẩm một mình, nói cái gì mà nhéo mặt của mình, bộ dạng uất ức đó. khiến trái tim anh mềm lòng không thôi.

Cuối cùng anh cũng không trêu chọc cô nữa, hết sức tự nhiên lấy điện thoại từ trong túi áo của cô ra, rồi đưa đến trước mặt cô.

“Gọi điện thoại cho công ty đi.”

Sau khi Nguyễn Khánh Linh nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt vẫn còn có chút ngỡ ngàng.

Phạm Nhật Minh lại đồng ý dễ dàng như vậy? Đây là điều cô hoàn toàn không thể ngờ tới được.

“Cảm ơn anh.”

Nguyễn Khánh Linh cảm ơn anh một cách rất chân thành.

Người đàn ông mỉm cười khẽ hôn lên má cô.

Anh cũng không có rời đi sớm, đôi môi hơi mát lạnh áp lên mặt cô, nhịp tim Nguyễn Khánh Linh đập mạnh liên hồi, cô cảm giác được nửa khuôn mặt bị hôn đã bắt đầu đông cứng lại.

Nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không dám né ra, hơn nữa hiện tại cô bị một người đàn ông ôm chặt như thế này, muốn chạy trốn cũng không chạy được.

Phạm Nhật Minh thấy cô chỉ biết ngây ngốc, vẫn không hề nhúc nhích, đôi mắt anh cong lên, cuối cùng cũng rời khỏi má cô.

Anh đặt tay lên đỉnh đầu người phụ nữ, ấn ấn rồi tán dương nói: “Ừm, thật ngoan quá đi.”

Nghe thấy giọng điệu của anh, Nguyễn Khánh Linh không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng của người đàn ông ngày hôm nay rất tốt, ngay cả giọng điệu cũng trở nên hòa nhã dễ gần đến như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi