CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 455

 

Cô đang suy nghĩ, kết quả là nụ cười như có như không của một người đàn ông lại vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Nhớ nhé, lần sau có chuyện muốn nhờ anh, em phải biết chủ động giống như anh vậy, biết không?”

Nguyễn Khánh Linh lập tức đỏ mặt, cô không có nói chuyện, lợi dụng sự không chuẩn bị của người đàn ông, linh hoạt thoát ra khỏi vòng tay của anh, rồi xoay người bỏ chạy.

Phạm Nhật Minh cũng không đuổi theo, nhìn bóng lưng chạy đi của người phụ nữ, ý cười trong mắt anh càng sâu hơn, tâm trạng vui vẻ mà gọi một cuộc điện thoại cho Hách Huy Hoàng.

“Chuyện Khánh Linh phải đi tập huấn, là do cậu sắp xếp phải không?”

Hách Huy Hoàng sớm đã đoán trước được anh sẽ gọi điện thoại đến hỏi chuyện này, cứ hễ là chuyện liên quan đến Nguyễn Khánh Linh, ông anh này khẳng định sẽ đến xét hỏi.

“Đúng vậy.”

“Nếu tôi đã giao người đến bên chỗ cậu, thì cậu có nhiệm vụ phải bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy dính vào mấy chuyện hỗn độn trong đó.”

Lời nói của Phạm Nhật Minh chứa đầy ẩn ý, anh không có trực tiếp nói ra, nhưng Hách Huy Hoàng làm sao có thể không hiểu được.

Những chuyện trong làng giải trí, trong lòng anh ta đều hiểu rất rõ, tất nhiên cũng biết nếu như cô vợ nhỏ của Phạm Nhật Minh bị tổn thương đến dù chỉ là một sợi tóc, theo tính cách xấu xa của cái tên này, không chỉ khiến người bên kia ăn không được sống không yên, mà ngay cả anh ta cũng sẽ gặp phải chuyện rắc rối.

Vì thế, Hách Huy Hoàng vô cùng chân thành mà đảm bảo: “Cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ của cậu phải chịu bất kỳ sự tổn hại nào.”

“Ừ.”

Phạm Nhật Minh lúc này mới yên tâm.

Ngay sau đó, ngay khi Hách Huy Hoàng tưởng rằng anh sẽ cúp điện thoại, thì giọng nam trầm thấp ở đầu dây bên kia lại vang lên: “Trang phục trình diễn trên sàn catwalk lần này, có hở hang không?”

Anh còn nhớ lần trước, trong buổi trình diễn đồ bơi trên sàn catwalk, những người đàn ông dưới khán đài đó cứ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh, còn trên người cô lại chỉ có mấy miếng vải che thân, tuy rằng anh không hài lòng, nhưng sự tình xảy ra đột ngột, anh cũng chỉ đành bỏ mặc cho những đôi mắt của người đàn ông đó trắng trợn nhìn chằm chằm vào cơ thể người phụ nữ của mình.

Nhưng lần này Phạm Nhật Minh phải phòng bị trước mới được.

Nếu còn để cho người khác ngắm nhìn cơ thể của Nguyễn Khánh Linh thêm một lần nữa, anh có thể sẽ phát điên mất.

Hách Huy Hoàng là người khôn khéo, làm thế nào mà anh ta có thể không biết được.

Anh ta vội vàng nói: “Không hở hang, không hở hang, một chút cũng không hở hang đâu. Lần này là buổi triển lãm trang phục mùa thu của Versace, đơn giản chỉ là mấy bộ áo gió và áo thể thao bóng chày mà thôi, chỉ để lộ khuôn mặt thôi.”

Hách Huy Hoàng có thể khẳng định, một khi để lộ ra một chút da thịt của cô, dựa theo tính cách của Phạm Nhật Minh, anh rất có thể sẽ trực tiếp lôi Nguyễn Khánh Linh đi, từ nay về sau anh ta muốn sắp xếp một số buổi catwalk cho cô, e rằng còn khó như lên trời nữa.

“Ừ, vậy thì được.”

Phạm Nhật Minh có được câu trả lời xác thực, lúc này anh mới hài lòng.

Khi anh định cúp máy điện thoại, thì Hách Huy Hoàng ở đầu dây bên kia lại bật ra tiếng cười khúc khích: “Nhật Minh, tôi thấy rằng cậu đã thật sự yêu cô bé đó rồi đúng không? Tôi chưa từng thấy cậu quan tâm một người phụ nữ nào đến như vậy.”

“…”

Phạm Nhật Minh không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Phạm Nhật Minh đích thân đưa Nguyễn Khánh Linh đến công ty giải trí Big Fish.

Vốn dĩ anh còn muốn đưa người đến tận chỗ Hách Huy Hoàng, nhưng sau đó lại bị Nguyễn Khánh Linh từ chối.

Cô cũng không phải là trẻ con, cô không cần Phạm Nhật Minh đến hộ tống trong suốt quá trình. Khiến cho cô trông giống như một động vật cấp quốc gia được bảo vệ vậy.

“Em đi lên trước đây.”

Nguyễn Khánh Linh vẫy tay chào tạm biệt Phạm Nhật Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi