Chương 546
Phạm Nhật Minh gật đầu.
Vậy là vừa rồi anh tự đi pha nước đường đỏ sao?
Không thể phủ nhận Nguyễn Khánh Linh có chút cảm động, cô không ngờ người đàn ông ở trên cao như Phạm Nhật Minh lại có thể bận tâm đến những chuyện nhỏ xíu như vậy.
Cô cười nói câu cảm ơn, rồi bưng ly thủy tinh lên từ từ uống.
Chỉ là Phạm Nhật Minh đang nhìn cô, vừa mới kìm nén được dục vọng thì bây giờ lại bắt đầu sôi trào.
Người phụ nữ vừa cười với anh, dịu dàng chết người, giờ lại đang uống từng ngụm từng ngụm nước đường đỏ, thật sự đáng ghét.
Thật sự rất muốn yêu thương cô một phen!
Phạm Nhật Minh chợt đứng dậy, anh chỉ nói một câu: “Anh về phòng ngủ trước, em uống xong cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong anh đã xoay người bước đi.
Nguyễn Khánh Linh nhìn dáng vẻ vội vã rời đi của anh, có chút không hiểu, cô cũng chẳng để tâm, đợi người giúp việc dọn dẹp xong cô cũng nhanh chóng về phòng ngủ.
Hôm sau.
Bởi vì hôm qua ngủ muộn nên sáng nay Nguyễn Khánh Linh cũng dậy trễ.
Lúc cô xuống lầu thì Phạm Nhật Minh cũng không còn ở đây.
Nhưng hôm nay là hai ngày nghỉ mà, anh tăng ca sao?
Nguyễn Khánh Linh hỏi chú Hùng.
Chú Hùng lắc đầu tỏ ý ông cũng không biết.
Cô thấy kỳ lạ một lát rồi cũng không quan tâm nữa.
Lúc này Phạm Nhật Minh đang trên đường đến tập đoàn nhà họ Hàn.
Tên nhóc nhà họ Hàn kia thật to gan, lại dám suy nghĩ xấu xa về người phụ nữ của anh, vậy thì phải gánh hậu quả.
Khi đến tập đoàn nhà họ Hàn, Phạm Nhật Minh lập tức nêu tên mình với quầy lễ tân.
Ban đầu lễ tân ở quầy vẫn còn đang si mê, nhưng khi nghe thấy tên của anh thì ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa rớt cả hàm.
Cô ta vội vàng kết nối điện thoại với ban giám đốc.
Chưa tới năm phút sau, tự Hàn Lập Văn ra nghênh đón.
Hàn Lập Văn là bố của Hàn Văn Trịnh, cũng chính là thành viên ban giám đốc của công ty y dược của gia đình.
“Chủ tịch Minh, ngài đến đây chơi, thật vinh hạnh quá…”
Hàn Lập Văn là một lão giang hồ với nụ cười trên môi với những lời khen tốt đẹp ngoài miệng. Lúc này Hàn Lập Văn tình cờ đứng bên cạnh anh, ở sau lưng ông ta còn có một đám thành viên ban giám đốc đang tụ tập.
Bốn mắt của Hàn Văn Trịnh và Phạm Nhật Minh giao nhau.
Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, nhưng đầy quyết đoán.
Hàn Văn Trịnh nhìn thẳng vào mắt anh, và trong một khoảnh khắc anh ta cảm thấy như mình đang đối mặt với chó sói.
Chỉ có chó sói trước khi tung đòn tấn công mới có thể nhìn con mồi đáng thương của mình với ánh mắt bình tĩnh nhưng khát máu như vậy….