CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 547

Thật ra sau khi Nguyễn Khánh Linh được cứu, Hàn Văn Trịnh vừa giận vừa sợ.

Vất vả lắm anh ta mới giấu được người phụ nữ này, thậm chí ngay cả Phạm Nhật Minh cũng không tìm thấy. Khoảng thời gian đó anh ta vẫn dương dương tự đắc, cho nên sau đó mới buông lỏng cảnh giác, đúng lúc bạn anh ta rủ ra ngoài chơi nên anh ta mới rời khỏi biệt thự.

Nào ngờ khi quay về thì lại trở nên lộn xộn như vậy.

Suýt chút nữa anh ta bị tức chết, tìm được một vệ sĩ đã bị đánh gần chết mới biết được chân tướng sự việc.

Lúc anh ta muốn tìm Phạm Nhất Minh để tính sổ thì đột nhiên mấy căn biệt thự do anh ta đứng tên cũng bị cảnh sát tịch thu. Nói là anh ta dính líu đến tội bắt cóc, anh ta bị kẹt ở cục mấy ngày, vất vả lắm với thoát ra nhờ quan hệ, nào ngờ hôm nay ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải người đàn ông này.

Khi Hàn Văn Trịnh nhìn thấy anh đã biết.

Những chuyện xảy ra xung quanh anh ta mấy ngày nay, không thể không liên quan đến người đàn ông này!

Cùng lúc đó, ánh mắt Hàn Văn Trịnh nhìn Phạm Nhật Minh ngày càng oán hận.

Phạm Nhật Minh bất ngờ khẽ cười một tiếng, giọng nói không nặng không nhẹ hỏi Hàn Lập Văn: “Vậy bây giờ quý công tử đây là chủ tịch của công ty?”

Hàn Lập Văn không biết tại sao anh lại hỏi như vậy mới gật đầu.

Chỉ thấy người đàn ông lại nhếch môi, sau đó nói: “Lên đi, tôi có việc muốn nói với ông.”

“Được được được, mời ngài đi trước.”

Hàn Lập Văn khom người chỉ đường cho Phạm Nhật Minh.

Người đàn ông thậm chí không thèm nhìn ông ta, anh đi thẳng đến của thang máy.

Hàn Lập Văn đi theo sau anh ở bên trái, ông ta phất tay với các thành viên ban giám đốc, một đám người cũng theo sau anh đến văn phòng giám đốc.

Trên đường đi, Hàn Văn Trịnh thấy người bố luôn kiêu ngạo của mình đang khom lưng với Phạm Nhật Minh thì thấy rất xấu hổ, sau khi thấy bố mình lại khom người mời Phạm Nhật Minh vào phòng làm việc, Hàn Văn Trịnh mới bộc phát.

“Bố!”

Anh ta tức giận gọi bố mình.

Bời vì tiếng hét của anh ta mà đám người có mặt tại đó có chút bối rối, bọn họ không biết rõ tình hình, nhưng Phạm Nhật Minh lại rõ, anh cười như không cười nhìn Hàn Lập Văn một cái rồi lại chuyển mắt đến Hàn Văn Trịnh.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt anh có chút chế giễu.

Hàn Lập Văn cũng không nói chuyện với con trai ngay lập tức, lại hướng mắt về phía đám người trong ban giám đốc ở phía sau rồi nói:

“Hôm nay các vị đã vất vả rồi, bây giờ mọi người có thể về trước.”

Các vị giám đốc đã nhanh chóng giải tán ngay sau đó.

Đây là chuyện gia đình, một lão già gian xảo như Hàn Lập Văn chắc chắn sẽ không để các vị giám đốc khác nghe hoặc nhìn thấy.

Sau khi mọi người rời đi hết, sắc mặt Hàn Lập Văn tối sầm xuống.

Ông ta nhíu mày giận dữ nói: “Thằng nhóc thối tha, mày đang làm cái gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi