CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Có lẽ Tần Nhân Thiên không phải bị đa nhân cách, trên thế giới này thật sự có sự tồn tại linh hồn.


Linh hồn của Thời Thạch luôn ở bên cạnh anh ta, đôi khi anh ta là Tần Nhân Thiên, nhưng cũng đôi khi anh ta lại là một Thời Thạch chân chính, mà không phải là một bản sao.


Khi tiếng sáo ngừng lại, giọng nói trầm thấp của cô truyền đến: “Nếu anh Thạch trở về, anh ấy nhất định sẽ tìm đến em, đúng không?”
Bả vai Tần Nhân Thiên khẽ run rẩy, một chiếc lá rơi xuống: “Nếu anh ta trở lại, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu sao?”
Cô cụp mắt xuống, dưới hàng mi dài dày nơi mí mắt trắng ngần thoáng hiện hai bóng mờ bi thương: “Chúng ta không thể quay lại như trước đây được nữa.”
Khuôn mặt Tần Nhân Thiên dần hiện lên một nụ cười đẹp đẽ mà đau thương.


Dưới ánh nắng chiều ở phía xa xăm, một con chim nhạn cô tịch bay vụt qua, tiếng gọi thê lương như phiêu bạt theo làn gió, làm lay động đến tâm hồn anh ta.


“Cho nên, cứ âm thầm ở bên cạnh em như thế này, âm thầm bảo vệ em, không cưỡng không cầu, không oán than không hối hận, không phải cũng rất tốt sao?”
Giọng nói của anh ta giống như vọng lại từ phía chân trời, mênh mang, xa xăm và hiu quanh.


Cô đưa chân khều nhẹ chiếc lá rơi trên mặt đất: “Anh ấy có trách em không?”
“Sẽ không, anh ta biết ban đầu em kết hôn với Lục Kiến Nghi là để cứu Phi.


Nếu anh ta không rời đi, nếu anh ta có thể ở lại bên cạnh em, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.” Trong miệng Tần Nhân Thiên như ngậm một miếng hoàng liên, vị đắng cùng cực lan từ đầu lưỡi đến tận ruột gan.


Một niệm lên thiên đường, một niệm xuống địa ngục.


Mỗi một quyết định của con người có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời.


Một luồng hơi nóng xộc vào trong mắt Hoa Hiền Phương: “Duyên phận mà ông trời sắp đặt cho em và anh ấy quá ít ỏi.”
Tần Nhân Thiên khẽ thở dài, mặt trời khuất dần ánh sáng, đôi mắt anh ta cũng trở nên ảm đạm.


“Hiền Phương, em có thể đồng ý với anh không, đừng trao toàn bộ trái tim cho cho Lục Kiến Nghi, hãy giữ lại một góc nhỏ cho Thời Thạch, chỉ cần một chút thôi là đủ rồi.”
Đôi mi dài dày của Hoa Hiền Phương khẽ run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống.


“Trong trái tim em luôn có một vị trí dành cho anh Thạch, nơi đó cất giữ tất cả những hồi ức đẹp đẽ mà chúng em có được, không ai có thể chiếm giữ.”
Tần Nhân Thiên nặn ra một nụ cười khẽ nơi khóe miệng cứng ngắc: “Như vậy là đủ rồi.”

Sau khi ăn tối cùng bà nội xong, cô liền đến bệnh viện thăm Hoa Mộng Lan.


Ngay khi ra khỏi phòng ICU, cô ta đã tìm đến cái chết để đe dọa mọi người.


Một người phụ nữ bị hủy hoại dung nhan, cú sốc về mặt tâm lý tất nhiên là rất lớn.

Cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ và cấy da cũng không thể khôi phục lại vẻ xinh đẹp ban đầu.


“Báo ứng, con và anh con đều là báo ứng của mẹ!” Bác cả dậm chân đấm ngực, khóc than la trời, đập đầu xuống đất.


“Chị dâu, anh em trước giờ đều không quan tâm, nhà này đều do chị một tay chăm sóc, chị phải mạnh mẽ lên, thằng Phi đã mời bác sĩ giỏi nhất rồi, dung mạo của Mộng Lan vẫn có thể khôi phục lại được, chị phải khuyên bảo nó một chút mới được.” Bố Hoa Hiền Phương an ủi nói.


Người hoa Hoa Mộng Lan không muốn nhìn thấy nhất chính là Hoa Hiền Phương.


Cô ta không hề có một chút cảm kích, chỉ có sự hận thù.


Nếu Hoa Hiền Phương không cướp đi vị trí của cô ta, thì cô ta làm sao có thể rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy?

Những vinh hoa phú quý và phong quang vô hạn của Hoa Hiền Phương, vốn dĩ đều phải thuộc về cô ta.


“Mẹ, nếu mẹ muốn con sống tiếp, hãy giết Hoa Hiền Phương cho con, đều do cô ta hại con, là cô ta đã cướp đi Lục Kiến Nghi, cướp đi cuộc sống của con, là cô ta đã hại con thành như thế này.”
“Mộng Lan à, đừng đay điếng việc này nữa, ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ để phẫu thuật thẩm mỹ đi con.”
Trong lòng bà bác cả cũng rất hận cô, Mộng Lan của bà ta rõ ràng tốt như vậy, hơn hẳn Hoa Hiền Phương về mọi mặt, nhà họ Lục cứ một mực vừa ý với Hoa Hiền Phương.

Mắt bọn họ đều có vấn đề, đều là những kẻ đui mù.


Nhưng bà ta không dám nói ra.


Bây giờ mọi thứ đều phụ thuộc vào Hoa Hiền Phương.


Hoa Mộng Lan phẫu thuật thẩm mỹ tiếp theo, vẫn chưa biết sẽ tốn bao nhiêu tiền, số tiền dành dụm của họ đã bị con trai cả xài hết sạch.

Nếu Hoa Hiền Phương không giúp đỡ, bọn họ phải hít khí trời để sống qua ngày.


Hoa Hiền Phương chỉ đứng ngoài cửa không vào.

Cô biết rằng Hoa Mộng Lan sẽ như thế này.

Cô ta giống như con rắn trong truyện ngụ ngôn “Người nông dân và con rắn”, dù bạn đã cứu cô ta nhưng cô ta không những không cảm kích mà còn cắn lại bạn một cái.


“Bác cả, bác hãy thuyết phục chị ấy đi, chúng cháu đi trước.” Cô cùng bố mình bước ra ngoài.


Bác cả đang ngồi cạnh giường của Hoa Mộng Lan, nước mắt nước mũi chảy dài trên khuôn mặt.


“Mộng Lan à, mẹ biết rằng con chịu khổ rồi, bây giờ đang là lúc chúng ta rất cần tiền, con đã đuổi Hoa Hiền Phương đi, ai sẽ trả tiền phẫu thuật thẩm mỹ cho con.”
“Chỉnh xong rồi như thế nào nữa, chỉnh xong con cũng không thể gả cho con nhà giàu nữa rồi.” Hoa Mộng Lan gào lên khóc lớn.


Bác cả vội vàng lau nước mắt cho cô ta: “Không được khóc, sẽ làm vết thương bị nhiễm trùng.

Về chuyện của Kỷ Trọng Khôi đó, con thật sự đã sai rồi, tại sao con không bàn bạc với mẹ trước khi làm? Con nên giữ cậu ta lại như một cái lốp dự phòng, nhỡ đâu con và Lục Kiến Nghi không thành, gả cho cậu ta cũng rất tốt, còn hơn gả cho lão già tồi tệ kia.”
Hoa Mông Lan sụt sịt: “Con sợ anh ta sẽ tố giác con, con nghĩ rằng chỉ cần không làm giám định ADN thì có thể lừa trót lọt, không ngờ rằng ban đầu Lục Kiến Nghi đã không tin tưởng con.”
“Những gia tộc quyền thế đó, nhà nào cũng tinh hơn cả khỉ, mẹ nghe chú hai nói, hai đứa nhỏ của Hoa Hiền Phương cũng đã làm giám định ADN.


Ban đầu con không nên đặt cược hết mọi thứ lên người Lục Kiến Nghi, con người của cậu ta quá lạnh lùng tàn nhẫn, lại trở mặt vô tình.” Bác cả thở ngắn than dài.


“Nếu chú hai không sinh Hoa Hiền Phương ra thì tốt rồi, trong nhà chỉ có một đứa con gái là con, nhà họ Lục cũng không phải chọn lựa.”
Hoa Mộng Lan tức giận có, hận thù có, khó chịu có.


“Nói những lời giận dỗi này có ích gì, trước tiên phải chăm sóc vết thương cho tốt.

Cho dù không thích Hoa Hiền Phương đi chẳng nữa, bây giờ chúng ta vẫn phải dựa vào cô ta, con tức giận với cô ta cũng không tốt cho bản thân con.” Bác cả khuyên nhủ nói, giống như đối với một người sành đời như bà ta, tiền tài và quyền lợi luôn được đặt lên hàng đầu.


Lúc này, Hoa Hiền Phương đã về đến nhà.


Nhà họ Lục có một vị khách trẻ tuổi, chính là Tư Mã Ngọc Thanh, ngày mai là thứ bảy, cậu muốn đến chơi với Tiểu Quân.


Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, cậu liền vui vẻ chạy tới: “Chị gái xinh đẹp, chị về rồi, cuối tuần em muốn lại ở đây, có được không?”
“Được chứ.” Hoa Hiền Phương khẽ cười xoa đầu cậu, cô phát hiện rằng sau vài trận “giáo huấn” của mình, Tư Mã Ngọc Thanh đã lễ phép hơn trước rất nhiều.


“Chú Ngọc Thanh, tớ và cô nhỏ muốn chơi Đại Phú Ông, cậu có muốn chơi cùng không?” Tiểu Quân nghiêng đầu, hồn nhiên nói.


“Muốn muốn muốn, dĩ nhiên là tớ muốn chơi rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc.


Lục Sênh Hạ trải thảm trò chơi ra, ba người ngồi sang một bên: “Tư Mã Ngọc Thanh, nếu thua thì không được chơi xấu.”
Tư Mã Ngọc Thanh vỗ vỗ ngực: “Em là nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể chơi xấu được?”
Tư Mã Ngọc Như ngồi bên cạnh nhìn cháu trai, ánh mắt đầy trìu mến: “Sau khi chuyển sang trường mới, Ngọc Thanh đã cởi mở hơn trước rất nhiều.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Một môi trường tốt rất quan trọng đối với sự trưởng thành của trẻ con.”
Tư Mã Ngọc Như bóc một quả nho đen và đút vào miệng cháu trai.


Lục Sênh Hạ nhìn thấy liền vểnh môi lên: “Mẹ, con mới là con ruột của mẹ, tại sao mẹ không đút cho con?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi