CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Tư Mã Ngọc Như nhìn con gái quở trách: “Con đang nói cái gì vậy? Con đã lớn như vậy rồi, con còn muốn mẹ đút con ăn sao? Ngọc Thanh lần đầu tiên đến nhà chúng ta, em ấy là khách, mẹ quan tâm em ấy cũng là việc nên làm.”
Lục Sênh Hạ phồng hai má lên: “Xí, con đã thấy từ lâu rồi, trong lòng mẹ trọng nam khinh nữ.”
“Mẹ chỉ chỉ có một đứa gái yêu quý là con, tại sao lại trọng nam khinh nữ chứ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía ngoài cửa, Lục Vinh Hàn đã trở về.


“Bố.” Lục Sênh Hạ nhảy dựng lên, chạy thình thịch tới sà vào trong lòng ông làm nũng: “Con cảm thấy trong lòng mẹ rất mong sinh được con trai, không muốn có con gái.”
“Cái con bé này, toàn ăn nói bậy bạ, càng ngày càng hư đốn.” Tư Mã Ngọc Như tối sầm mặt.


Tư Mã Ngọc Thanh vẫy tay với Lục Vinh Hàn: “Dượng ơi.”
“Ngọc Thanh đến rồi, thật đã lâu không gặp.” Lục Vinh Hàn nở nụ cười hiền từ.


“Dượng ơi, vừa rồi dì cho cháu ăn một quả nho đen, vậy mà chị họ đã không vui, cháu đáng đáng yêu như vậy, tại sao chị họ lại không thích cháu?” Tư Mã Ngọc Thanh lắc lắc khuôn mặt bụ bẫm, chững chạc nói.



Lục Vinh Hàn xoa xoa đầu con gái: “Ngọc Thanh đến nhà chúng ta chơi, thì em ấy là khách, con phải tỏ lòng hiếu khách của chủ nhà, có biết chưa?”
“Con biết rồi.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Em ấy vốn không tới đây để chơi với con, là đến tìm chị dâu và Tiểu Quân chơi.

Thằng nhóc này, dính lấy chị dâu của con.”
Lục Vinh Hàn mỉm cười: “Chị dâu con có sức tương tác cao, ai gặp rồi đều muốn tới gần chị ấy.

Ngay từ đầu không phải con cũng không ngừng dính lấy chị ấy hay sao.”
“Nói cũng đúng.” Lục Sênh Hạ cười toe toét: “Con tình nguyện chơi chung với chị dâu của con.”
Tiểu Quân ngẩng đầu nhìn Lục Vinh Hàn: “Ông nội, tụi cháu đang chơi Đại Phú Ông, ông có muốn chơi với tụi cháu không?”
“Ông nội còn có chút chuyện phải giải quyết, giải quyết xong sẽ đến chơi với các cháu.” Lục Vinh Hàn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cậu, sau đó đi lên lầu.


Ba đứa trẻ bắt đầu trò chơi.


Hoa Hiền Phương đi lên lầu ôm hai túi sữa nhỏ xuống.


Lục Kiến Nghi ở lỳ trong phòng đọc sách, có lẽ vẫn chưa ra ngoài, xem ra công việc của công ty hôm nay khá nhiều.


Tư Mã Ngọc Như nhìn cặp song sinh một trai một gái nằm trong nôi, mang theo mấy phần cảm khái nói: “Con người, hạnh phúc nhất chính là vừa có trai vừa có gái, không thể thiếu đứa nào được.”
Hoa Hiền Phương khẽ cười: “Mẹ nhỏ, con cái là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho chúng ta, dù con trai hay con gái đều giống nhau cả.”
“Nói là nói như vậy, nhưng chung quy trong gia đình quyền thế có con trai vẫn tốt hơn, nếu con của cô sắp sinh ra là hai đứa con gái thì áp lực sẽ rất lớn.”
Tư Mã Ngọc Như nói lẩm bẩm, tuy giọng nói không lớn, nhưng vẫn bị Lục Sênh Hạ ở bên cạnh nghe thấy: “Mẹ, chị dâu của con là mợ chủ của nhà họ Lục, có trách nhiệm sinh cháu nối dõi cho nhà họ Lục, mẹ lại không cần sinh người thừa kế, nếu mẹ muốn có con trai thì áp lực còn lớn hơn.

Mẹ và mẹ lớn, con trai của mẹ và anh hai, đều không có cách nào để sống hòa hợp được.



Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào dữ dội, lời nói này đâm vào lòng cô ta đau nhói.


“Cái con tiểu nha đầu này, không biết ngày xưa có phải bế nhầm rồi không? Miệng mồm cay độc như vậy, không giống mẹ chút nào.”
Lục Sênh Hạ thè lưỡi: “Con đã làm xét nghiệm ADN rồi, con là một người rất khách quan, không bao giờ tìm kiếm sự thật từ bất kỳ một người nào.”
Tư Mã Ngọc Như vờ chọc vào trán cô: “Mẹ chỉ đang nghĩ, sau này con lớn lên rồi xuất giá đi mất, mẹ sẽ cô đơn một mình.”
Hoa Hiền Phương hiểu được những lo lắng của cô ta, gia quy của nhà họ Lục rất nghiêm khắc, con gái đã kết hôn nếu muốn về nhà mẹ đều phải xin chỉ thị.

Nếu sau này Lục Sênh Hạ kết hôn, mẹ con họ sẽ không thể gặp nhau mỗi ngày như bây giờ.


Cô vỗ vỗ vào tay Tư Mã Ngọc Như: “Tại sao chỉ có một mình? Không phải vẫn còn tôi và Kiến Nghi sao? Hơn nữa, nếu cô thật sự quyến luyến Sênh Hạ, khi em ấy đến tuổi kết hôn thì đừng cưới đừng gả, hoặc đơn giản là kén rể, bây giờ những gia đình có con một đều làm như vậy cả.”
“Đây cũng là một cách hay.” Tư Mã Ngọc Như thở dài: “Nhưng con nhỏ này tính tình ương bướng, giống như Kiến Nghi, việc gì cũng muốn tự mình quyết định, tôi đoán đến lúc đó tôi cũng không thể quản nó được nữa.”
Hoa Hiền Nguyệt nở nụ cười: “Sênh Hạ là viên ngọc quý trên tay bố, dù cho cô có đồng ý, nhưng chưa chắc gì bố đã bằng lòng gả em ấy đi.”
Lúc cô đang nói thì Lục Kiến Nghi từ trên lầu đi xuống.


Lục Kiến Nghi bế Kiến Dao ở trong nôi lên: “Bố, con không biết bố có muốn gả con gái bố đi không.

Nhưng con gái của con nhất định sẽ không gả, cho dù bản thân nó tình nguyện nhưng con cũng sẽ cương quyết ngăn cản.”
Hoa Hiền Phương đỡ trán chảy mồ hôi, cái tên cuồng ma sủng nữ này, cô không cần nghĩ cũng có thể đoán được, sau này con rể của bọn họ nhất định sẽ rất khổ sở, có lẽ sẽ hoài nghi chốn nhân sinh cả đời.


Lục Vinh Hàn bế cháu trai lên, cậu bé há chiếc miệng nhỏ khi nhìn thấy ông nội, vô cùng vui mừng, chọc cho Lục Vinh Hàn cười lớn: “Kiến Nghi hồi bé cũng thích cười như vậy, sau này lớn lên rồi lại không cười nữa.”
“Còn phải nói, người ngoài đều nói anh hai có bộ mặt núi băng muôn đời không thay đổi.” Lục Sênh Hạ cười hì hì.


Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Chị cả của chúng ta không biết khi nào mới có tung tích, cho dù tìm được thì chị ấy vẫn còn bố mẹ nuôi cần phụng dưỡng, cũng không thể hoàn toàn trở thành con gái của nhà họ Lục được.


Sau này Sênh Hạ sẽ giống như Hiền Phương nói, hoặc là không kết hôn, hoặc là kén người ở rể, không gả ra ngoài.”
Lục Sênh Hạ trề môi: “Mọi người suy nghĩ cũng xa quá rồi, nhưng yêu cầu của con rất cao, đàn ông ưu tú bình thường con sẽ thích đâu.

Phải đẹp trai khiến người ta phải kinh ngạc, xuất sắc có một không hai giống như anh hai của con; phải ôn hòa nho nhã, dịu dàng ân cần giống anh Nhân Thiên; còn nụ cười phải giống như anh Nhã Thanh, chính là cảm giác thoải mái như đắm mình trong gió xuân, dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Nói tóm lại, anh ấy phải cùng lúc sở hữu những phẩm chất xuất chúng của ba cậu chủ nhà hào môn thế phiệt, nếu không con cũng không thèm để mắt đến.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhìn cô với một ánh mắt buồn bã: “Chị họ, sao em lại thấy chị có tiềm năng trở thành bà cô già ế chồng đó.”
Lục Sênh Hạ hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Nhóc mập, nếu em cứ tiếp tục phì ra, sau này có thể cưới được vợ hay không thì vẫn là một ẩn số.”
Tư Mã Ngọc Thanh làm bộ nhăn nhó: “Yêu cầu của em không cao, chỉ cần có thể đẹp giống như chị gái xinh đẹp là được rồi.”
“Xí.” Lục Sênh Hạ khinh thường nhìn cậu: “Cái này mà không gọi là đòi hỏi cao! Em có đẹp trai, xuất sắc như anh của chị không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu như trống lắc.


“Em có dịu dàng, tao nhã như anh Nhân Thiên không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lại lắc đầu.


“Vậy em có nụ cười mê hoặc chết người không đền mạng của anh Nhã Thanh không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lại lắc đầu lần nữa.


Lục Sênh Hạ cười chế nhạo: “Anh hai của chị đã chiến đấu đẫm máu trong trận chiến giữa ba cậu chủ nhà hào môn, phá hủy không biết bao lớp vòng vây mới lấy được chị dâu của chị? Còn em, tính tình và ngoại hình đều tệ như vậy, chỉ có số bị người ta giết nhanh thôi.”
Lục Kiến Nghi nghẹn lại, vươn bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Chị dâu của em từ khi sinh ra đã được định làm vợ anh rồi, anh còn cần phải chiến đấu đẫm máu sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi