CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Đội trưởng, ông có thấy Tô Mộc không, anh ấy đi đâu?” Tôi hỏi.

Cho dù tôi đã mặc quần áo tử tế, hơn nữa tối qua đã rất kìm nén, bọn họ hẳn không nghe được tiếng động gì, nhưng không biết là có tật giật mình hay gì mà mặt tôi đỏ ửng lên.

“Từ trời tờ mờ sáng cậu ta đã đi, nói vợ cậu ta có việc gấp cần tìm.” Đội trưởng Lý Quân nói.

Nói xong ông ta nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy dò xét cùng không hiểu, nói: “Tôi vẫn cho rằng hai người là một đôi, không nghĩ cậu ta cũng đã kết hôn rồi. Nếu cô đã tỉnh thì đứng lên hoạt động một chút đi, nếu như không có phản ứng gì khác lạ thì ăn thứ này vào.”

Vừa nói ông ta liền móc ra một viên thuốc sáp màu trắng, nói là trước khi Tô Mộc đi đã căn dặn.

Tôi nhìn viên thuốc sáp không khỏi cau mày, vợ Tô Mộc tìm anh ấy, chẳng lẽ là nói Lâm Yến Nhi?

Sau khi anh ấy xuất hiện tôi đã rất vui mừng, cũng không kịp hỏi chuyện của anh ấy và Lâm Yến Nhi. Anh ấy vì tôi mà kết hôn với Lâm Yến Nhi, sau đó lại đi tìm tôi hẳn Lâm Yến Nhi sẽ không vui.

Chẳng qua là, mặc dù biết anh ấy vì cứu tôi mới kết hôn cùng Lâm Yến Nhi, thi triển cấm thuật kia cùng chuyện kết hôn với Lâm Yến Nhi nhất định là có quan hệ gì đó, nhưng nghĩ đến anh ấy vừa cùng tôi làm chuyện kia đã ngay lập tức đi tìm Lâm Yến Nhi khiến trong lòng tôi rất không thoải mái, tựa như đang bị tảng đá lớn đè ép.

Tôi nhận lấy viên thuốc sáp, nhét vào trong miệng, sau khi nuốt xuống liề hỏi đội trưởng Lý Quân nên làm gì bây giờ, có phải điều nhân viên tới đây bắt giữ người. Bây giờ hang ổ Cản Thi phái đã tìm được, Tam trưởng lão cũng đã gặp, chỉ cần bắt được hắn là oan khuất của tôi được rửa sạch.

Đội trưởng Lý Quân nghe thấy tôi hỏi liền có chút nghiêm túc, bây giờ Tô Mộc không có ở đây, bên cạnh chúng tôi chỉ còn một Lạt ma Tây Tạng, ông ta còn nghe không hiểu tiếng Hán.

Cũng may ông ta có thể thông qua ngôn ngữ cử chỉ bằng tay để có thể miễn cưỡng trao đổi cùng đội trưởng Lý, đội trưởng Lý chỉ chỉ về vị trí Cản Thi phái, hỏi bây giờ có thể quay lại bắt người không.

Lạt ma Tây Tạng nhìn thôn Cản Thi phái do dự một chút, sau đó gật đầu một cái.

“Lên đường, chúng ta hãy đi trước, nhân viên sẽ đến sau!”

Được Lạt ma Tây Tạng ủng hộ, đợi trưởng Lỹ Quân lần nữa dấy lên lòng tin.

Cũng không biết là ông ta quá ngu hay thật sự không sợ chết, vừa nói cũng đã cõng Đào Nghị đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới tới cửa hang, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng người: “Không thể, chỗ đó không thể lại đi.”

Tiếng nói vừa dứt đã có một bóng người gày gò đứng ở cửa hàng, mặc một bộ áo bào tro, đỉnh đầu quấn một búi tóc, không phải Phong Thiên lão đạo thì còn là ai.

Ông ta đứng chắn ở cửa hang, tay cầm phất trần, vừa nói vừa đưa mắt nhìn tôi, đáy mắt hết sức phức tạp.

Sau đó ánh mắt ông ta chuyển qua nhìn Đào Nghị đang trên lưng Lý Quân, nhìn hai lần thấy đầu Đào Nghị được bao phủ bởi âm khí liền đi nhanh tới, móc ra một lá bùa màu vàng đưa vòng quanh đầu Đào Nghị hai vòng, miệng lẩm bẩm.

Lá bùa vàng tự cháy trong không trung, chao đảo mấy cái đã hóa thành một đống tro bụi.

Sau khi tro bụi rơi xuống đất, Phong Thiên nhanh chóng móc ra một cái bát không nhặt tro bụi vào, sau đó lấy ra một chai nước suốt rót vào trong bát hòa với tro bụi, bịt lỗ mũi Đào Nghị rồi rót nước vào miệng anh ta.

Tôi thấy sau khi nước bùa vào trong cơ thể Đào Nghị thì đoàn âm khí bao quanh đầu anh ta cũng nhanh chóng tan đi, cả người Đào Nghị run lên, thật giống như mới tỉnh khỏi ác mộng vậy, mê mang nhìn chúng tôi, hỏi đã xảy ra chuyện gì. (Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3)

Lý Quân cùng Đào Nghị là đồng đội, thấy Đào Nghị đã tỉnh liền liên tục cảm ơn Phong Thiên, cũng không nói chuyện quay trở lại Cản Thi phái bắt người, kéo Đào Nghị sang một bên nói chuyện anh ta bị trúng tà ở Cản Thi phái.

- --

Sant: Hẹn tối nay nhé mọi người:3.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi