Sau khi giúp Đào Nghị xong, Phong Thiên đi thẳng tới chỗ tôi, nhìn tôi lúng túng cười cười, nói: “Tô… phu nhân, hiện tại thân thể cô có cảm giác thế nào? Có còn chỗ nào khó chịu không?”
“À… không có.” Tôi bị ông ta gọi là Tô phu nhân khiến mặt đỏ bừng, mặc dù biết chẳng qua là ông ta không biết nên xưng hô như thế nào nên mới gọi như vậy, nhưng tôi theo trực giác cảm thấy ông ta chắc chắn biết chuyện tôi và Tô Mộc làm tối qua mới cố ý gọi như vậy.
Là tôi quá nhạy cảm.
Tôi đưa tay vuốt đầu một cái, đem chút tóc ít ỏi vuốt ra đằng sau, sau đó cẩn thận suy nghĩ tình cảnh bây giờ một chút.
Mặc dù bây giờ thắt lưng tôi đang đau nhói nhưng cảm giác nóng bỏng như bị xa xít ăn mòn kia đã biến mất không còn tăm hơi, xem ra tối hôm qua Tô Mộc không lừa gạt tôi, anh ấy làm chuyện kia thật sự là vì cứu tôi.
Sau khi chắc chắn không bị sao, tôi bảo Phong Thiên không cần lo lắng, sau đó hỏi ông ta tại sao lại nói không thể quay lại ổ Cản Thi phái nữa, có phải là do Tam trưởng lão kia quá lợi hại, ông ta sợ chúng tôi quay lại đó sẽ thua thiệt.
Phong Thiên lắc đầu một cái, gương mặt rất nghiêm túc, nói: “Cản Thi phái quả thật rất lợi hại nhưng không phải tôi sợ thực lực của các trưởng lão, mà trong Cản Thi phải có cất giấu một năng lượng nghịch thiên, cổ năng lượng đó không phải người không phải quỷ, thực lực phi phàm. Tôi vừa tiến vào địa giới của Cản Thi phái đã được Tô tiên sinh ra lệnh đi vòng qua sau thăm dò, lục soát một lúc tự nhiên tôi bị trúng gì đó, ở trong cánh rừng bị quỷ dắt*, vòng hai ngày một đêm mới ra được.”
*quỷ dắt/ma dắt: Bạn đi đến một địa điểm vắng người thì bỗng dưng không biết gì hết và đi lang thang trong vô thức. Khi tỉnh dậy, bạn đang ở một nơi âm u xa lạ. Dân gian gọi là hiện tượng “ma dắt”.
“Quỷ dắt?” Tôi không hiểu nhìn Phong Thiên một cái, thấy ông ta nói nghiêm túc như vậy còn tưởng ông ta thật sự gặp nguy hiểm gì, hóa ra chỉ là quỷ dắt mà thôi. Đối với người không biết về quỷ hồn thì còn tưởng quỷ dắt là chuyện đáng sợ, nhưng sau khi tu luyện âm khí tôi mới biết, quỷ dắt căn bản là quỷ cấp thấp nhất, cho dù vừa mới tu luyện chưa được bao lâu thì quỷ mới cũng có thể làm được, nguyên lý chính là thả âm khí của mình đem nhốt tâm trí người mình muốn dắt vào trong âm khí, tạo thành một không gian riêng.
Như vậy thì tâm trí kẻ đó bất kể di chuyển thế nào đều là đi loang quanh trong không gian của mình, chỉ cần không phá vỡ âm khí kia thì sẽ không tỉnh táo lại được.
Nhưng đây là thuật pháp cấp thấp, cho dù với người có dương khi nặng cũng đã có thể chống lại huống chi là Phong Thiên.
Mặc dù ông ta có dáng vẻ cao ngạo nhưng cũng có bản lãnh thật sự, từ chuyện Đổng Ngọc Thanh là có thể thấy được.
Thấy tôi lộ mặt khinh thường, Phong Thiên liền nóng nảy, giải thích: “Nói là qury dắt nhưng cổ khí tức kia cũng không phải là âm khí, tôi đã cố gắng phá nó nhưng cũng không phá được. Hơn nữa cổ khí tức kia không sợ dương khí, hết sức khó dây dưa, nếu không phải lúc trời sắp sáng Tô tiên sinh chạy tới thả tôi ra thì sợ bên giờ tôi vẫn còn bị nhốt trong đó.”
Vừa nói nét mắt ông ta vừa hiện lên vẻ sợ hãi, hiển nhiên đã rất lâu rồi chưa gặp chuyện phải lúng túng như vậy.
Biết được Tô Mộc tới tìm ông ta tôi không nghi ngờ nữa, vội hỏi Tô Mộc trước khi đi có nói gì với ông ta không, đi đột ngột như vậy có nói khi nào sẽ quay lại không.
Nghe tôi hỏi về Tô Mộc, vẻ mặt bình thường mới được khôi phục của Phong Thiên lại lần nữa trầm xuống, lắc đầu một cái nói Tô Mộc không nói gì.
Tôi nôn nóng, níu ông ta lại, hỏi: “Thật sự Tô Mộc không nói gì?”
Không phải là tôi không tin lời ông ta, mà nhìn biểu hiện hoảng loạn của ông ta, rõ ràng là chột dạ khiến người ta không thể không nghi ngờ.
“Thật…”
Phong Thiên gật đầu nói, có điều ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, có lẽ bởi vì tu đạo, hoặc có lẽ đã lớn tuổi có địa vị quá cao, căn bản không cần phải dối gạt ai nữa cho nên ông ta không giỏi nói láo chút nào.
Nghe ông ta trả lời như vậy tôi trầm mặt xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt như dao vậy, cũng không nói câu nào.
Chờ ông ta chủ động mở miệng.
Ông ta bị tôi nhìn khó chịu, muốn tránh né nhưng thấy quả thực tránh không thoát mới đẩy tôi ra, nói: “Được rồi, cô cũng đừng ép bần đạo. Nói thật cho cô, Tô tiên sinh căn bản là không đi.”
- Hết chương 125-
Sant: Tối nay chỉ có 1 đoạn thôi nhé, trưa mai đăng bù tiếp nè. Mình vẫn đăng vào 3 khung giờ kia nhưng không đăng đều nữa, bởi thời gian từ trưa tới chiều khá gấp lại hay bận, dịch đủ 1 chương sợ không kịp nên buổi trưa sẽ đăng nhiều hơn các khung thời gian khác nha.