Tôi quá đau lòng lại sinh tức giận, bây giờ lại không thể nhìn thấy Tô Mộc, thật muốn nhìn thấy anh ấy, tôi hận không đạp được cho anh ấy một cái.
Lần trước vì cứu tôi đã len lén thi triển cấm thuật khiến mình gầy yếu, còn phải vội vã làm đám cưới với Lâm Yến Nhi, vì tôi mà hi sinh nhiều như vậy nhưng cái gì cũng không nói cho tôi.
Bây giờ lại thế, ngày hôm qua trước khi âu yếm chắc chắn anh ấy đã biết cứu tôi sẽ có kết quả là gì, bây giờ hồn phách cũng sắp không giữ được, còn lừa gạt tôi nói phải đi tìm Lâm Yến Nhi.
Anh ấy biết rất rõ ràng tôi để ý nhất chuyện anh ấy với Lâm Yến Nhi, còn cố ý dùng chuyện này để khiến tôi tức giận chính là để cho tôi tức giận mà không nghĩ thông được chuyện này.
Tôi giận đến mức sắp không thở được, nhưng với Tô Mộc tôi chẳng có cách nào, chỉ òa một tiếng khóc lớn.
Mơ hồ tôi cảm giác được có hơi lạnh chạm vào da mặt tôi, nhẹ nhàng giúp tôi lau sạch nước mắt.
“Tô phu nhân, bây giờ không phải là lúc để khóc, Tô tiên sinh đã khổ tâm an bài chính là để đảm bảo an toàn cho cô, Tam trưởng lão kia đã để mắt tới cô, hơn nữa còn cổ năng lượng thần bí kia, bây giờ tình cảnh của cô rất nguy hiểm. Bần đạo đưa cô rời đi trước, sau đó sẽ quay lại cứu Tô tiên sinh ra ngoài. Cô yên tâm, Tô tiên sinh cùng sư môn chúng tôi quan hệ không cạn, bần đạo sẽ không bỏ mặc ngài ấy.” Phong Thiên khuyên nhủ.
Sự kiêu căng của ông ta tôi đã sớm không thấy, sau khi biết được thân phận của Tô Mộc lại giống như một người hầu vậy, ngoan ngoãn khác thường.
Tất nhiên tôi cũng biết bây giờ không phải là thời điểm nên khóc, nhưng Tô Mộc làm chuyện này khiến tôi rất tức giận, càng nhiều hơn là khiến tôi đau lòng. Tâm trạng ổn hơn, tôi cố gắng khống chế ưu tư, sau đó nói: “Không cần hai chuyến, bây giờ chúng ta mang Tô Mộc cùng đi ra ngoài không được sao?”
“Bây giờ không có đồ để Tô tiên sinh có thể gửi âm hồn vào, bần đạo mặc dù mang theo không ít đồ nhưng phần lớn là vật có dương khí để trừ tà, không thích hợp để chứa Tô tiên sinh, phải tìm một vật mang thuộc tính âm mới được.”
Nghe ông ta nói, tôi lập tức đem ngọc bội cùng thiên địa kích trong người đưa tới, nói: “Ông không có nhưng tôi có, ông xem hai thứ này có thể sử dụng không? Ngọc bội này có lực cực âm của Tô Mộc, thiên địa kích này mặc dù không có lực cực âm nhưng đã từng gắn qua cá âm, cũng là âm tính.”
Phong Thiên nhận lấy thiên địa kích, nhắm mắt cảm thụ một chút, lắc đầu một cái đem trả thiên địa kích lại cho tôi, nói thiên địa kích bởi vì không có lực cực âm khiến lúc này dương khí của nó quá nặng, bây giờ là vật thuần dương tính, trừ phi hút vào âm khí tương ứng, nếu không Tô Mộc đi vào trong nháy mắt sẽ hồn bay chôn vùi.
May mà khi ông ta sờ tới ngọc bội sắc mặt liền vui mừng, cẩn thận cảm thụ khí tức trong ngọc bội truyền ra, lộ ra nụ cười, nói ngọc bội có thể dùng.
Nói xong ông ta cung kính đặt ngọc bội ở góc đông nam trong sơn động, lấy ra ba nén hương đốt lên, ngồi xếp bằng xuống niệm chú.
Tôi nhìn bộ dáng đó của ông ta không khỏi nóng lòng, theo như nói ngọc bội là thuộc tính âm, Tô Mộc cũng thuộc về âm, vốn không cần phải phiến toái như vậy, trực tiếp lấy ngọc bội ra là Tô Mộc có thể chui vào. Nhưng bây giờ Phong Thiên có quy trình phức tạp như vậy, tôi mặc dù nhìn không hiểu được ông ta dùng thuật pháp gì nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là ông ta đang giúp đỡ đem Tô Mộc vào trong ngọc bội.
Ngay cả khí lực để đem mình vào ngọc bội Tô Mộc cũng không có sao?
Tôi thấy màn này lòng đau thắt lại, nước mắt không ngừng quanh quẩn trong hốc mắt.
Tôi biết bây giờ không phải lúc để khóc, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Chờ sau khi hương cháy xong, Phong Thiên phủi mông một cái đứng lên, đem trả ngọc bội lại cho tôi, nói Tô Mộc đã ở bên trong, sau này ban ngày muốn đem ngọc bội theo thì không được để lộ ngọc bội ra ánh sáng, đến buổi tối mới đem lấy ngọc bội ra đặt dưới ánh trăng, để cho ngọc bội hấp thu tinh hoa từ ánh trăng, sau mấy lần Tô Mộc liền có thể hiện thân vào ban đêm.
Sau khi giải quyết xong những thứ này Phong Thiên lần nữa thúc giục tôi rời đi. Chắc chắn Tô Mộc đã ở trong ngọc bội, tôi thận trọng đem ngọc bội đặt ở vị trí gần sát ngực, đảm bảo ánh sáng không chiếu tới, sau đó gật đầu một cái, đi theo Phong Thiên rời đi.