CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Lúc này bên nhóm Lý Quân cũng thấy được Cản Thi phái lợi hại, không dám tùy tiện hành động nữa, sau khi bàn bạc liền quyết định rút lui, trở về báo cáo với cấp trên rồi quyết định sau.

Bởi vì chính mắt thấy thi thể bị Cản Thi phái khống chế, mối hiềm nghi của tôi cũng được giải trừ, lúc trở về thái độ của nhóm Lý Quân với tôi đã tốt hơn nhiều.

Tôi không còn tâm tư để để ý tới quyết định tiếp theo của bọn họ, dọc đường đi theo trở về cũng chỉ siết chặt ngọc bội trước ngực.

Ngọc bội lạnh buốt, khi siết nó thật giống như tôi lại có Tô Mộc ở bên người.

Vì có kinh nghiệm lúc đi, mọi người đi đường cũ quay về đều rất nhanh, không bao lâu sau đã về tới bên cạnh cái hồ lớn ngăn cách Cản Thi phái với thế giới bên ngoài.

Lần trước bị người Cản Thi phái bắt tới là ban đêm, không thấy rõ hồ này như nào, bây giờ quay lại lúc ban ngày tôi mới phát hiện hồ này không giống những hồ bình thường.

Nó trong suốt thấy đáy, một mảnh xanh biếc, thật giống như cả hồ là một khối phỉ thúy màu xanh lá cây, xinh xắn tươi đẹp.

Cho dù trong lòng tôi lo lắng cho Tô Mộc nhưng vẫn không cách nào kìm chế được sự mê mệt cảnh đẹp trước mắt, thật giống như người bước tới tiên cảnh vậy.

Không chỉ tôi, những người khác cũng lần đầu tiên thấy mặt hồ này vào ban ngày, vẻ mặt cũng đầy say mê nhìn mặt hồ, giống như quên mất tất cả phiền não.

Giờ khắc này trong đầu tôi đều bị màu xanh kia chiếm lĩnh, đầu óc trống rỗng, trong lòng chỉ còn một chuỗi nghi vấn.

Tôi là ai?

Tôi ở đâu?

Tôi đang làm gì vậy?

Những nghi vấn này chợt lóe lên trong đầu tôi, sau đó liền hóa thành bọt nước. Câu trả lời cũng không quan trọng, chỉ cần có thể ở trong cảnh đẹp nơi này là đủ rồi, cho dù một giây kế tiếp chết không có chỗ chôn cũng không có vấn đề gì. Cảnh đẹp như vậy chỉ cần trong đời được thấy một lần thì dù mất cái mạng này cũng đáng giá.

Không chỉ một mình tôi nghĩ như vậy, đội trưởng Lý Quân đi đầu, cách mặt hồ cũng gần nhắt, mặt mũi ông ta lúc nào cũng nghiêm túc nhưng lúc này tràn đầy vẻ si mê, thật giống như mặt hồ là chí bảo nhân gian, từng bước đi tới hồ giống như đang bước tới vùng đất thánh.

Theo sát phía sau chính là Đào Nghị, sau đó là Phong Thiên.

Tôi cũng đi theo phía sau bọn họ hướng tới hồ nước, kia nhất đhhh chính là thiên đường.

Chớp mắt đội trưởng Lý Quân đã đi vào trong hồ, vừa đạp chân vào nước trên người ông ta có một tầng ánh sáng màu xanh lóng lánh, sau đó thân thể nhẹ nhàng, lại bay lên, hai chân đứng thẳng trên mặt nước, giống như đã luyện thành thủy thượng phiêu* vậy. (*Thủy Thượng Phiêu là võ học khinh công của Thiết Chưởng Bang, khi luyện thành đi lại trên nước như trên mặt đất)

“Ta thành tiên! Ta thành tiên! Ha ha!” Đội trưởng Lý Quân mộng ảo nhìn mình, sau khi chắc chắn mình có thể đi trên mặt nước liền vui sướng chạy như bay.

Thấy ông ta thành tiên tôi cực kì hâm mộ, không khỏi bước nhanh hơn.

Nhưng tôi chạy nhanh thế nào cũng không chạm được vào hồ nước, giống như có người ở đằng sau kéo tôi lại không cho tôi vào trong hồ.

Tôi có chút tức giận, lại có người ngăn cản tôi trở thành tiên.

Tôi quay đầu lại, cầm thiên địa kích chém tới.

Một giọng nói đột nhiên xuyên phá qua không khí, giống như đến từ ngoài không gian, đột nhiên xuất hiện bên tai tôi: “Nha đầu!”

Trong nháy mắt tôi bị âm thanh kia khiến cả người run lên, tỉnh mộng.

“Giao tiên? Ông…” Tôi khiếp sợ nhìn con vật khổng lồ trước mặt, sợ đến nỗi lời không thốt ra được.

Nó là rắn đen, chính là Giao tiên, không sai.

Bình thường hình dáng của nó luôn nhỏ thó, cho dù to lên cũng chỉ thành mãng xà dài hai ba thước mà thôi.

Nhưng bây giờ con rắn xuất hiện trước mặt tôi lại to lớn dị thường, đầu rắn đã to bằng người tôi, thân thể quanh quẩn ở phía sau, tôi thậm chí không thấy được đuôi rắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi