CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Chỉ thấy trưởng thôn cùng Lại Cửu đã lăn ra bất tỉnh nhân sự, cũng không biết là còn sống hay đã chết. Ở cách bọn họ không xa có hai cơn lốc xoáy đang dây dưa một chỗ, hai cơn lốc kia một đen một trắng giống như hắc bạch vô thường vậy. Ở bên trong rõ ràng có hai thân ảnh, chẳng qua bọn họ bị cơn lốc bọc lấy nên tôi không nhìn rõ được.

Lúc này Giao tiên cũng nhìn thấy hai thân ảnh kia đang dây dưa với nhau, nhãn lực của ông ta tốt hơn tôi, hiển nhiên là nhận ra thân phận hai người kia, trong nháy mắt biểu tình đã buông lỏng rất nhiều. Ông ta cũng không để ý tới tình hình của trưởng thôn và Lại Cửu, lôi tôi đến một bậc thang ngồi xuống nhìn hai người kia đánh nhau, bộ dáng như không phải chuyện của mình.

Trong lòng tôi đã sớm đầy nghi vấn, thừa lúc hai người kia còn đang đánh nhau bất chấp sự xuất hiện của chúng tôi, tôi vội vàng hỏi Giao tiên hai người kia là ai? Tại sao lại chạy đến đây đánh nhau?

“Hai người này ngươi đều biết, hoặc có thể nói là ngươi đều đã gặp. Nhìn bóng người màu đen kia đi, chính là Yêu Thần cướp lấy thân thể của Đường Dũng, còn thân ảnh màu trắng chính là tổ tiên Tô gia mà ngươi đã gặp ở trong long mạch tại Thái Lan. Vốn ta còn lo lắng lúc này yêu thần đánh tới đây thì không biết phải làm sao, bây giờ thì tốt rồi, có hắn ở đây hai ta coi như an toàn.” Giao tiên cười nói.

“Tổ tiên Tô gia?” Tôi sửng sốt một chút, thế nào cũng không ngờ được cứu tinh trong miệng Giao tiên chính là ông ta. Thật ra đối với vị tổ tiên Tô gia này tôi cũng không có ấn tượng gì tốt, thậm chí còn hơi có chút không ưa ông ta. Dẫu sao lần trước không phải đột nhiên ông ta xuất hiện thì Tô Mộc cũng sẽ không hồi sinh thất bại, nếu không phải có ông ta thì không chừng Tô Mộc lúc này đã thành người sống sờ sờ bên cạnh tôi!

Còn có, nếu không phải lần đó ông ta giữ Tô Mộc lại để giáo huấn thì tính cách Tô Mộc sau khi đi ra cũng sẽ không thay đổi như vậy, lại đi cứu Lâm Yến Nhi mà không để ý tới tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi