CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tôi không thể làm gì khác hơn là lui về sau kéo giãn khoảng cách với anh ta, tránh ép anh ta bị điên.

Người anh ta vẫn run bần bật, thấy tôi lui về sau liền tìm đúng kẽ hở, chạy như điên ra bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau mục sư kia cũng chạy đi xa, trên đất chỉ lưu lại dấu vết nhờ nhờ của nước tiểu.

Tôi cùng Tô Mộc trố mắt nhìn nhau, có chút không biết làm thế nào, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì lại khiến mục sư sợ đến vậy.

Vốn tôi còn muốn khuyên Tô Mộc cùng tôi tìm mục sư Black nhưng nhìn bọn họ thế này có lẽ khi tìm được Black cũng chỉ khiến ông ta càng thêm sợ hãi.

Quả thực không có cách nào khác, tôi không thể làm gì khác hơn là theo Tô Mộc rời đi, có lẽ chúng tôi cách xa một chút thì bọn họ sẽ khôi phục bình thường.

Mặc dù trong lòng có cả một đống nghi vấn nhưng Tô Mộc có dáng vẻ giống như không thèm để ý, anh ấy chưa đi bao xa liền nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, bàn tay lạnh lẽo của anh ấy đan vào tay tôi thật chặt, sau đó cười rất tươi, hỏi tôi nếu muốn đi động đom đóm thì bây giờ anh ấy sẽ đưa tôi đi.

Tôi vẫn nghĩ về chuyện của mục sư Black, nhưng hiếm khi Tô Mộc ung dung cùng tôi đi ra ngoài chơi như vậy, tôi cũng không muốn khiến anh ấy mất vui nên cười tươi, bảo Tô Mộc đưa tôi đi.

Thời gian lập tức trở nên thảnh thơi, chúng tôi ngồi xe đi về một hướng, Tô Mộc rõ ràng không hiểu tiếng Anh nhưng anh ấy chọn đường đi rất chính xác cứ như trước kia anh ấy từng tới nơi này vậy, nói đưa tôi đi đâu là có thể không nhầm đưa tôi lên xe bus, thậm chí ngay cả thời gian xe đến và đi cũng biết rõ.

Chúng tôi ngồi xe chừng khoảng nửa giờ liền dừng ở một bên ngoài hang động.

Hang động kia nhìn qua không có gì khác hang động thông thường ở những nơi danh lam thắng cảnh. Lúc này trời sắp về chiều, không có người nào ở đây cả, có chút buồn chán.

Bằng thân phận của tôi và Tô Mộc, cửa hang động căn bản không ngăn được chúng tôi, chúng tôi leo qua tường tiến vào bên trong, một trước một sau tay trong tay vào trong sơn động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi