Vốn tôi đối với cái động này không có nhiều hy vọng, chỉ là không muốn làm Tô Mộc mất hứng cho nên tâm tình rất bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh đó của tôi sau khi vào trong hang động liền hoàn toàn tan biến. Cả sơn động giống như một thế giới khác, ánh sáng xanh lập lòe lóe sáng trên đỉnh hang động đan thành một dải sao lấp lánh, xinh đẹp chói mắt, xinh đẹp say lòng người.
Tôi trong nháy mắt liền ngây ngẩn, hai mắt chăm chú ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, thậm chí quên cả suy nghĩ, càng quên cả muốn nói gì.
Quá đẹp…
Đẹp đến rung động…
Hóa ra thế giới này vẫn còn có nơi đẹp tuyệt luân như vậy, chỉ có đến lúc này tôi mới phát hiện trình độ văn hóa của mình còn thấp, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào để có thể miêu tả được vẻ đẹp ở nơi này.
“Thích nơi này không?” Gương mặt Tô Mộc được chiếu sáng bởi dải sao xanh kia trông hết sức ảo mộng, giống như nam thần đi ra từ trong truyện tranh vậy.
“Thích!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, không nhịn được ôm Tô Mộc, muốn tặng cho anh ấy một cái hôn thật to. Trừ hôn ra tôi cũng không biết nên làm thế nào để cảm ơn anh ấy.
Nhưng tôi vừa tiến tới Tô Mộc lại nhẹ nhàng giữ lấy cổ áo tôi, giống như tóm gáy một cún nhỏ vậy, đem tôi từ trên người anh ấy kéo xuống, nói: “Lại không dè dặt như vậy, mới thế đã không nhịn được? Phía sau còn có bất ngờ dành cho em.”
Vừa nói anh ấy mỉm cười nhìn tôi đầy cưng chiều, dịu dàng giống như một cánh hoa rơi vậy, quay lên bầu trời đầy đom đóm phía trên vỗ tay một cái.
Những con đom đóm kia liền lao xao bay loạn.
“Anh định…”
“Suỵt!”
Không đợi tôi hỏi rốt cuộc Tô Mộc đang giở trò quỷ gì, Tô Mộc liền nhanh chóng che miệng tôi lại không cho tôi nói chuyện, mặt đầy thần bí bảo tôi chờ xem phía trên.
Tôi bị Tô Mộc che miệng khiến mặt đỏ lên, bàn tay mát lạnh chạm vào môi tôi, mềm mại rất thoải mái.
Tôi nhất thời nổi lên ý xấu, chu mỏ hôn lên tay anh ấy một cái.
“Lộc Dương!” Tô Mộc cảm giác được tôi hôn liền nhỏ giọng kêu tôi một câu.
Anh ấy đã rất lâu không dùng âm thanh này để gọi tên tôi, trước kia chỉ khi nào anh ấy muốn mắng tôi hoặc bị tôi chọc cho ghen lên mới có thể phát ra loại âm thanh này.
Tôi nhất thời vui vẻ, mắt len lén cười cong thành hình lưỡi liềm.
“Lúc nãy dám dụ dỗ anh, không sợ anh làm gì em sao?” Tô Mộc trợn hai mắt cố làm vẻ hung hãn nhìn tôi, nhỏ giọng uy hiếp tôi.
Tôi đương nhiên là không sợ, bây giờ anh ấy dịu dàng như vậy sao có thể làm gì tôi.
Hơn nữa tôi cũng chỉ mong anh ấy làm gì tôi thì sao tôi phải sợ? Ha ha.
Nói chuyện một hồi bầy đom đóm trên đỉnh đầu cũng dần dần an tĩnh lại, lần nữa chúng bám vào đỉnh hang động trên đầu chúng tôi.
Có điều lần này dải sao kia lại có biến hóa, vốn lúc đầu đều tán lạc lúc này giống như được bảo vậy, toàn bộ đom đóm tụ lại chung một chỗ tạo thành hình vẽ, tóc dài phấp phới, mặt tròn mắt to, chính là hình dáng trước kia của tôi.