CHƯA BAO GIỜ

"Mộc Ly"

Anh nói giữ nụ hôn

"Anh yêu em"

Mộc Ly nhắm nghiền mắt, tay đan lấy tay anh chặt hơn.

Em cũng yêu anh

........................

Trình Phong dứt khỏi nụ hôn khi cảm nhận được cô đang lã đi vì thiếu dưỡng khí.

Mộc Ly nhìn anh cười ngọt ngào

"Bảo bối..."

Anh cạ mũi mình vào mũi cô

Trình Phong: "Anh không giống như những gì mà em đang nhìn thấy..."

Cô mở to mắt, như chưa hiểu rõ những gì anh muốn nói

Anh ngồi bật dậy, đôi mắt màu hổ phách dường như khẽ dao động. Đôi mắt anh rất lạ, man mác buồn, và vương vấn nổi đau.

Trình Phong: "Giữa chúng ta..."

Cô đặt tay lên môi anh, ngăn không cho anh nói tiếp. Dù điều anh sắp nói là gì, nhưng nếu điều đó khiến anh đau lòng như vậy, Mộc Ly thật sự không muốn nghe. Có thể Trình Phong nói đúng, anh không giống như những gì cô đang nhìn thấy. Cuộc sống của anh không chỉ gói gọn trong ngôi nhà gỗ ấm áp đó, cô hiểu, đôi mắt của anh lúc nào cũng đau buồn thế mà.

Nhưng dù chuyện đó là gì, tình yêu trong cô đủ mù quáng để chấp nhận hết.

Mộc Ly nhìn anh thật lâu

Mộc Ly: "Dù có xảy ra chuyện gì...em sẽ luôn bên anh"

Anh cười

Nụ cười thật nhẹ

Trình Phong: "Ngốc"

Cô dụi đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, thật sâu lắng

"Chết rồi"

"Vòng tay của em"

Mộc Ly giật mình nhích ra khỏi người anh, loay hoay nhìn xung quanh.

Trình Phong nhíu mày

"Vòng tay?????"

Mộc Ly gật đầu chắc nịch

"Vòng tay của em...mất rồi"

Cô bối rối thấy rõ, lính quính tìm xung quanh. Chiếc vòng Kai tặng cho cô, cô không thể làm mất nó.

Trình Phong bị sự luống cuống của cô làm cho mất bình tĩnh. Chiếc vòng đó quan trọng với cô vậy sao.

Anh bật dậy tìm kiếm xung quanh.

*Không có*

Cả hai cùng nhau đi lòng vòng xung quanh bãi biển

*Không có*

Mộc Ly càng lúc càng rối, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Lúc nãy, cô và anh có xuống biển nghịch nước, có thể cô đã làm mất chiếc vòng vào lúc đó. Mộc Ly vừa nghĩ vừa chạy xuống nước một cách vô thức.

Vừa đi được vài bước, cô đã bị một bàn tay giữ chặt lại.

Mộc Ly quay lại nhìn anh

*nhăn mặt*

Mộc Ly: "Có thể em làm rơi lúc nghịch nước"

*nhăn mặt*

Trình Phong: "Anh tìm giúp em"

Chưa kịp để cô trả lời, anh đã nhanh chóng đi về phía bãi biển.

Mộc Ly đứng bất động nhìn anh. Trời càng về chiều càng trở lạnh, nhìn từng đợt sóng biển đánh vào người anh ướt sũng, tim cô đau như cắt.

Mộc Ly chạy về phía anh, nhanh như một cơn gió, cô ôm chầm lấy anh từ phía sau.

"Sao vậy????"

Anh xoay người lại nhìn cô

Mộc Ly chạm khẽ vào má anh.

"Đừng tìm nữa...người anh ướt hết rồi"

Anh lắc đầu

"Anh không sao"

Cô níu tay anh lại khi anh định quay đi. Không nói thêm lời nào, Mộc Ly dứt khoát kéo anh đi lên bờ. Hối hả lấy khăn giấy chặm nhẹ mặt anh, sau đó lau lau người anh một cách vô thức.

Chiếc áo sơ mi trắng mỏng bị nước biển làm ướt không đủ che chắn hết khuôn ngực vạm vỡ của Trình Phong. Cô hoàn toàn không ý thức được việc cô đang làm đang thách thức sự kiên nhẫn vốn dĩ có hạn của anh.

Trình Phong: "Nè"

Anh chộp lấy tay cô khi thấy cô vẫn cứ mải miết lau lau bờ ngực của anh.

Mộc Ly tròn mắt ngạc nhiên

Anh ghì sát cô vào lòng, thở ra những lời thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Trình Phong: "Em đang muốn dẫn dụ anh???"

Mộc Ly nghe tới đây thì đỏ mặt tía tai, tay chân lóng ngóng không biết phải phản ứng thế nào. Cô gào thét trong đầu sao mình có thể vô ý đến vậy.

*im lặng*

Trình Phong nhướng mày

*im lặng*

Dúi dúi miếng khăn giấy vào tay anh.

*bỏ chạy ra xe*

Anh cười tinh ranh

Trình Phong: "Em không tìm vòng nữa sao????"

*im lặng*

*tiếp tục bỏ chạy*

Trình Phong nhìn dáng điệu xấu hổ của cô, cảm thấy cô thật đáng yêu. Anh siết chặt tờ khăn giấy trong tay, trong tâm ngọt ngào hơn mật.

Mộc Ly

.................................

Mộc Ly uể oải bước vào nhà, cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy toàn cơ thể. Nãy giờ ngồi trên xe với anh, cô không dám ngước lên nhìn anh lấy một cái. Mộc Ly cảm thấy mình thật ngu ngốc, mỗi lần đối diện với anh đầu óc cô dường như bay đi đâu mất, khiến cô toàn có những hành động xấu hổ.

*thở dài*

Mộc Ly lấy tay xoa trán. Tạm thời cô nên quên chuyện với Trình Phong đi, điều mà cô phải đối diện bây giờ, là phải giải thích thế nào với Kai về việc cô làm mất chiếc vòng.

*tiếp tục thở dài*

Khi bước ngang qua phòng ba ba Mộc Khải, cô nghe được dường như ông và Kai đang bàn công việc với nhau. Có lẽ là chuyện có liên quan tới Lão đại. Có đôi lần cô nghe được việc ba cô muốn rút khỏi Liên Minh, cô hoàn toàn ủng hộ quyết định đó. Nhưng mà cô hiểu, muốn rút lui khỏi Liên Minh không phải là việc muốn làm là làm.

Mộc Ly: "Ba..."

Mộc Khải thấy con gái thì bao nhiêu căng thẳng được xoá sạch, cảm giác cưng nựng lại trỗi dậy.

Mộc Khải: "Con gái cưng...đi chơi vui không???"

*gật gật*

Mặt yếu xìu

Mộc Khải: "Ai làm cho con gái cưng của ta buồn. Con nói đi...ba đòi lại công đạo cho con"

Vừa nói vừa cười châm chọc

*lắc lắc đầu*

Mộc Ly: "Con chỉ hơi mệt thôi"

Nghĩ tới Trình Phong, mặt cô lại từ từ đỏ lên.

Kai lo lắng đặt tay lên trán cô

Kai: "Em thấy không khoẻ chỗ nào??? Anh gọi bác sĩ Trần nha"

Mộc Ly né tay của cậu.

Mộc Ly: "Em không sao"

Mộc lão gia bước tới choàng vai cô, ông nói như dỗ dành

"Thôi...chúng ta ra ngoài ăn cơm"

Khi ông vừa định kéo cô bước ra, Mộc Ly đã vội vã lên tiếng.

"Ba..."

"Con có chuyện muốn nói với Kai..."

Kai đơ ra vài giây

...

"Kai..."

"Em có chuyện muốn nói với anh"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi