CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Tên khốn kiếp nào dám đến Thương gia ta gây chuyện?
Trong ngày hôm đó, ở trong phủ đệ Thương gia giấy lên một làn sóng bàn tán rôm rả về việc Thương Hào Phong bị một nam tử trẻ tuổi thần bí đánh bại một cách dễ dàng.

Và từ đó, tên tuổi của Đế Nguyên Quân ở trong Thương phủ ngày càng lan rộng và ngay ở bên ngoài phủ cũng âm thầm truyền ra ngoài một đoạn tin tức.

“Có một vị thiên kiêu vừa mới xuất hiện ở trong Thương gia? Bại Thương Hào Phong chỉ trong một chiêu duy nhất?”.

Vì tin tức này mà khắp nơi ở trong thành dấy lên những lời bàn tán và so sánh giữa các thiên kiêu với nhau.

Điều này vô tình truyền đến tai những người đó và khiến họ cảm thấy rất tò mò về thân phận.

Bên cạnh sự tò mò đó là một cái cảm giác ái ngại về thực lực của Đế Nguyên Quân, bọn họ lo lắng vị trí của bản thân sẽ bị lung lay.

Lúc này, ở trong phủ Thương gia!
Thương Hào Phong đã quỳ ở bên ngoài của suốt một buổi tối và mãi cho đến ngày hôm sau.

Dù bị người khác đưa tay chỉ trỏ và sỉ vả ở sau lưng nhưng hắn lại không dám đứng dậy hay có bất cứ phản ứng nào cả.

Hắn chỉ biết cúi đầu và nghiến răng chịu đựng, tuy rất tức giận nhưng hắn cũng chỉ biết nhẫn nhịn.

Vì ở trên cao có một bóng người đang ngồi nhìn hắn với một ánh mắt đầy sự khinh thường.

Thấy Đế Nguyên Quân ngồi đợi cả một buổi sáng, đám người Thương gia đứng ở bên cạnh cúi xuống thầm nói vào tai hắn.

“Nguyên Quân huynh đệ? Ngươi ngồi đợi ở đây từ sáng đến giờ rồi? Không biết ý định của ngươi là gì?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía trung tâm phủ đệ rồi nở một nụ cười nhẹ đáp.

“Ta đang ngồi đợi con cá lớn cắn câu?”.

“Cá lớn?”.

Đám người liếc mắt nhìn nhau và cảm thấy khó hiểu.


“Trước sau gì thì các ngươi cũng sẽ thấy con cá lớn đó thôi?”.

Lời nói của hắn vừa dứt thì đột nhiên, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn ra xa rồi nở một nụ cười lạnh, nói tiếp.

“Vừa nhắc đến con cá lớn thì con cá lớn đã xuất hiện?”.

Đưa mắt nhìn ra xa, trước mắt đám người là bóng dáng một đôi nam nữ khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi bước đến và đi theo sau lưng họ là một đám hơn hai mươi tên bước đến.

Đám người Thương gia nhìn thấy hai người đó thì ngay lập tức tránh qua một bên để nhường đường và ánh mắt họ không dám liếc mắt nhìn mà chỉ có thể cúi đầu.

Tiến lại gần, tên nam tử liếc mắt nhìn đám người đang đứng xem trò vui thì tức giận quát lớn một tiếng.

“Các ngươi xem đã đủ chưa? Còn không cút khỏi đây? Hay các ngươi muốn ta ra tay thì các ngươi mới chịu đi?”.

Bị khí thế Thương Ngạo Thiên dọa sợ, đám người Thương gia không dám đứng lại đó thêm một phút một giây nào nữa nên ngay lập tức quay người rời đi.

Sau đó, Thương Ngạo Thiên liếc mắt nhìn chằm chằm Thương Hào Phong đang quỳ rạp xuống đất thì càng thêm tức giận, ánh mắt hắn vừa lộ ra vẻ tức giận vừa lộ ra vẻ khinh bỉ lên tiếng.

“Ngươi thấy chưa đủ mất mặt hay sao mà vẫn còn quỳ ở đó?”.

“Thương Hào Phong? Ngươi thân là thiên kiêu của Thương gia mà chịu khuất phục trước một tên không rõ danh tính hay sao? Ngươi còn không nhanh đứng dậy? Hay ngươi muốn ta phải dìu ngươi thì mới chịu?”.

“...”.

Thương Hào Phong ánh mắt lộ rõ sự tức giận và không cam lòng nhìn Thương Ngạo Thiên.

Tuy hắn rất muốn đứng dậy nhưng người đang ngồi ở trên kia thì đáng sợ vô cùng.

Hắn biết thực lực của Thương Ngạo Thiên rất mạnh nhưng so về mức độ đáng sợ thì hắn còn kém xa.

Thương Hào Phong khóe miệng khẽ run lên rồi thốt ra.

“Ta…”.

Nhưng hắn chưa kịp nói dứt lời thì Đế Nguyên Quân ngồi ở trên cao đã lên tiếng cắt ngang.


“Ở đây thì ta mới là người có quyền lên tiếng? Còn ngươi là cái thá gì?”.

Đứng ở bên cạnh, đám người ghé sát lại gần lên tiếng.

“Ngươi không biết người này là ai sao? Hắn là Thương Ngạo Thiên, đệ nhất thiên kiêu Thương gia?”.

“Đệ nhất thiên kiêu thì đã làm sao?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân khinh thường cười lớn một tiếng.

“Trong mắt tha thì hắn với Thương Hào Phong có khác nhau là mấy đâu?”.

Bị Đế Nguyên Quân buông lời khinh thường, Thương Ngạo Thiên vẻ mặt bừng bừng tức giận, trong mắt hắn hiện lên từng sợi tơ máu và nhìn hắn với sự tức giận vô cùng.

“Ngươi là cái thá gì mà dám khinh thường ta? Ngươi muốn chết?”.

Vừa dứt lời, Thương Ngạo Thiên bộc phát toàn bộ khí tức trên người và đồng thời đánh tới.

Chỉ thấy hắn vung mạnh nắm quyền đánh về phía ngực Đế Nguyên Quân với một cổ khí thế hùng hổ giống như con thú đang lao về phía con mồi.

Nhìn quyền kình đánh tới, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh và từ từ vận chuyển chân nguyên ở trong người bộc phát lên đến đỉnh điểm rồi đưa tay lên để chống đỡ.

Oanh!
Bỗng, một thanh âm va chạm kịch liệt vang lên và kéo theo đó là từng đợt sóng xung kích bắn ra khiến khu vực xung quanh rung lên một cách kịch liệt.

Ngay khi chiêu thức vừa tán đi, Thương Ngạo Thiên nhìn quyền kình của bản thân lại bị Đế Nguyên Quân ngăn lại một cách dễ dàng thì kinh hãi không thôi.

‘Không thể nào? Một quyền vừa rồi có thể xem là toàn lực của ta nhưng hắn lại không hề hấn gì?’.

Không để Thương Ngạo Thiên hết sự kinh ngạc thì đột nhiên, hắn cảm nhận nắm quyền bỗng truyền đến những thanh âm giống như xương gãy và một cái cảm giác đau đớn đến cùng cực truyền đến khiến hắn phải nhăn mặt.

Từ từ đứng dậy, Đế Nguyên Quân mạnh tay đè chặt cánh tay Thương Ngạo Thiên xuống dưới khiên hai chân hắn chùng xuống.


Đứng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt Đế Nguyên Quân giống như một đấng chủ tể nhìn xuống thế gian với ánh mắt khinh thường, nói.

“Thương Ngạo Thiên? Đây là toàn bộ thực lực của ngươi? Đây là thứ thực lực mà ngươi tự tin?”.

Đế Nguyên Quân bóp mạnh tay rồi tiếp tục, nói.

“Ta hỏi ngươi? Ngươi có xứng với danh hiệu thiên kiêu hay không?”.

Thương Ngạo Thiên một chân quỳ xuống, ánh mắt hắn liếc nhìn lên lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng.

Tuy cảnh giới của hắn có thể xem là rất cao và thực lực so với cùng cảnh không phải là yếu nhưng đối mặt với người đang đứng trước mặt lại trở nên yếu kém vô cùng.

Cảm giác giống như hắn đối mặt với thứ sức lực không phải của một người mà phải gồng gánh cả một tòa sơn nhạc nặng nề đè xuống.

Thấy Thương Ngạo Thiên cắn răng chịu đựng, Đế Nguyên Quân chẳng thèm để ý mà tiếp tục phát lực.

Chỉ thấy khí tức trên người hắn bộc phát ra ngoài khiến đám người Thương gia phải giật mình vì sự khủng bố và một cổ uy áp đang đè nén trên vai họ.

Đế Nguyên Quân khinh thường lên tiếng.

“Thương Ngạo Thiên? Ngươi vẫn chưa trả lời ta?”.

“Nếu như ngươi cứ im lặng như thế này thì ta không ngại phế bỏ cánh tay này của ngươi đâu? Cho dù Thương gia chủ có đến cũng không ngăn được ta? Ngươi hiểu ý ta đúng không?”.

“...”.

Cảm nhận toàn thân đang không ngừng run lên, ánh mắt Thương Ngạo Thiên nhìn Đế Nguyên Quân dần lộ ra vẻ sợ hãi thốt ra.

“Ta…”.

Bỗng, chân phải Đế Nguyên Quân đột nhiên đưa lên và phát lực đánh ra một cước khiến Thương Ngạo Thiên đau đớn phun ra một ngụm máu tươi.

Bị Đế Nguyên Quân nắm chặt tay, Thương Ngạo Thiên lúc này không khác gì một quả bóng bị trói chặt giây và bị đá văng lên cao rồi rơi xuống đất.

Liên tiếp tung ra ba cước liên tiếp, Thương Ngạo Thiên cảm giác phần bụng đau đớn vô cùng và toàn thân dần trở nên vô lực.

Hắn lúc này rất muốn đứng lên để chống lại nhưng toàn thân hắn lại không hề nghe theo.

Liên tiếp chịu những cước đau điếng người, Thương Ngạo Thiên lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ bá đạo thường ngày mà thay vào đó là dáng vẻ chật vật và đau đớn nằm la liệt trên nền đất.


Thấy Thương Ngạo Thiên không còn một chút sức lực chống trả.

Đế Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng rồi mạnh tay ném về phía Thương Hào Phòng, lên tiếng.

“Hai ngươi ngoan ngoãn quỳ ở đó một ngày? Bằng không thì đừng trách ta?”.

Tiếp đến, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía đám người Thương gia đang đứng ở phía bên dưới và để ý đến một nữ tử khoáng trên mình một bộ hồng y trông rất thanh thoát thì bất chợt lên tiếng.

“Ngươi là Thương Hoài Ân?”.

Đột nhiên bị Đế Nguyên Quân chỉ thẳng mặt, Thương Hoài Ân toàn thân đột nhiên run lên một cái.

Ban đầu, cô còn tưởng Đế Nguyên Quân có một chút thực lực nên mới áp đảo được Thương Hào Phong.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thương Ngạo Thiên bị đánh bại dễ dàng như vậy thì cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Khác với dáng vẻ cao ngạo thường ngày, Thương Hoài Ân lúc này trở nên khép nép vô cùng.

Cô bước từng bước tiến về phía trước rồi khẽ cúi đầu thi lễ, đáp.

“Công tử cho gọi?”.

“Hừm?”.

Nhìn dáng vẻ khép nép của cô, Đế Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng, nói.

“Ta đoán không nhầm thì mục đích của ngươi đến đây cũng giống như tên Thương Ngạo Thiên?”.

“Ngươi muốn tìm ta để gây chuyện?”.

- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.

Xin lỗi mn nhiều nha, bữa giờ mình bận việc gia đình nên không ra chương được.

Nay chuyện trong nhà đã xong nên mình sẽ ra chương lại nha mn.

Cảm ơn mn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi