CHUẾ TẾ ĐỈNH PHONG NHẤT ĐẲNG ĐỘC TÔN


Ngươi muốn tìm ta để gây chuyện?!
Thương Hoài Ân nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt cô lộ rõ sự lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân mà toàn thân cô đột nhiên run lên.

“Công tử nói đùa rồi? Ta đến đây là muốn xem vị thiên kiêu nào được Thương lão xem trọng chứ ta không có ý định gì khác?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất chợt nở một nụ cười nhẹ, rồi nói.

“Thiên phú của ngươi tuy kém hơn Thương Ngạo Thiên thông minh hơn? Những người thông minh thường sẽ sống lâu hơn so với những tên này?”.

“Lời nói của công tử chí phải?”.

Thương Hoài Ân gật gù đồng ý, đáp.

“Thương lão mời công tử đến Thương gia ắt hẳn sẽ có chuyện gì đó? Không biết mục đích của Thương lão và công tử là gì?”.

Ngay khi Thương Hoài Ân vừa nói dứt lời thì ở trên cao truyền đến một thanh âm trầm ấm và mạnh mẽ vang lên.

“Quả không phụ sự kỳ vọng của ta? Thương Hoài Ân, ngươi đúng là không làm ta cảm thấy thất vọng?”.

Thương Hoài Ân nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, cô trông thấy bóng dáng của hai người đang đạp không mà đứng thì cúi đầu thi lễ.

“Hoài Ân gặp qua gia chủ, Thương lão?”.

Từ từ hạ xuống, Thương Bá Đồ đưa mắt nhìn Thương Ngạo Thiên nằm bất động trên nền đất thì thở dài một hơi.

Ánh mắt hắn có phần tức giận nhưng nhanh chóng thu lại và thay vào đó là một ánh mắt đầy sự mong chờ nhìn Đế Nguyên Quân.

“Chắc vị tiểu hữu đây là Đế Nguyên Quân”.

Thương gia chủ ánh mắt đánh giá nhìn Đế Nguyên Quân rồi khẽ gật đầu.


“Đúng là khó tin, ta ban đầu nghe Thương lão kể thì ta không tin nhưng ta quan sát ngươi từ hôm qua đến giờ thì ta cũng phải công nhận một điều là quyết định của Thương lão khi chọn ngươi là không sai?”.

“Thương gia chủ nói quá lời rồi?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Ta chỉ là một tán tu bình thường mà thôi?”.

“Haha..

Tên tiểu tử ngươi đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế?”.

Thương lão đứng ở bên cạnh lên tiếng.

“Thực lực của ngươi như thế nào mà ta còn không biết sao? Đừng nói là đám thiên kiêu ở trong thành mà ngay cả Thiên Địa cảnh gặp ngươi cũng phải kiêng dè một vài phần?”.

Sau đó, ánh mắt lão nhìn qua Thương Hoài Ân, nói tiếp.

“Tương lai của Thương gia đều đặt lên vai ba người các ngươi và cả những đệ tử khác nữa nên ta muốn các ngươi hãy gạt bỏ cái tôi của bản thân và phải chấp nhận bản thân yếu kém”.

“Chỉ có như thế thì các ngươi mới có thể trở thành được một cường giả chân chính”.

“Các ngươi có thể nhìn tên tiểu tử này? Hắn xuất thân không phải là một để tử của thế gia hay là tông môn nào cả nhưng thực lực của hắn lại vượt xa đám thiên kiêu các ngươi?”.

“Ta không phải khinh thường các ngươi nhưng nếu mà nói đúng sự thật thì ba người các ngươi không thể sánh bằng hắn từ trước cho đến sau này? Nếu như các ngươi không chịu thay đổi thì vĩnh viễn chỉ là một cái bóng của cường giả mà thôi”.

“...”.

Thương Hoài Ân cúi đầu, cô tuy không thoải mái khi Thương lão lại xem trọng một người ngoài nhưng những chuyện vừa rồi đã đủ để chứng minh những gì của lão nói là sự thật.

Cô đưa mắt nhìn hai người đang quỳ rạp ở dưới nền đất thì thở dài một hơi.


“Lời của trưởng lão nói rất đúng? Đệ tử sẽ không khiến gia chủ và các vị trưởng lão phải thất vọng”.

“Tốt, ta tin tưởng ba người các ngươi?”.

Thương Bá Đồ gật đầu, hắn nhìn Thương Hoài Ân nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu.

“Từ nay cho đến lúc diễn ra tuyển chọn thì vị tiểu huynh đệ này sẽ là người chỉ đạo tu luyện của các ngươi? Và trong thời gian này thì lời nói của hắn sẽ có trọng lượng giống như trưởng lão nên ta mong các ngươi sẽ nghe theo?”.

“Trong thời gian này, ta sẽ không can dự vào những chuyện này nữa nên hãy tự biết lo cho bản thân”.

Sau đó, Thương gia chủ nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi khẽ gật đầu, nói.

“Đành phải làm phiền tiểu huynh đệ rồi?”.

“Thương gia chủ không cần phải khách khí?”.

Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng rồi gật đầu.

“Chỉ cần Thương gia chủ đáp ứng yêu cầu của ta thì chuyện này ta sẽ không từ chối”.

“Tất nhiên?”.

Thương gia chủ gật đầu.

“Chuyện này đối với Thương gia là chuyện lớn còn chuyện tiểu huynh đệ yêu cầu là chuyện quá đơn giản”.

“Ngươi yên tâm, Thương Bá Đồ ta lấy danh nghĩ gia chủ ra để đám bảo?”.

“Thương gia chủ đã nói vậy rồi thì ta không còn gì để nói nữa?”.


Đế Nguyên Quân vui vẻ đáp.

“Chuyện này ta sẽ đáp ứng?”.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Đế Nguyên Quân bắt tay vào rèn luyện đám đệ tử Thương gia đã được một thời gian và sắp đến ngày diễn ra tông môn tuyển chọn đó.

Tuy chỉ trong một thời gian ngắn nhưng đám người Thương gia dưới sự chỉ dạy của Đế Nguyên Quân nên họ dần gặt hái được không ít thành tựu.

Ban đầu thì ba người bọn họ còn tỏ vẻ chống cự nhưng về sau bị Đế Nguyên Quân răn đe nhiều lần và nhận thấy được sự tiến bộ của những người khác nên mới dần công nhận và nghe theo những lời chỉ bảo của hắn.

Tuy cảnh giới họ gia tăng không quá nhiều nhưng thực lực của đám người đó hiện tại đã tăng lên không ít.

Tuy vẫn chưa đủ để sánh được với những tên thiên kiêu khác có thứ bậc ở trong thành nhưng việc đánh một trận đối với họ không còn khó khăn giống như trước kia.

Ở lại Thương gia thêm mấy ngày và đến ngày diễn ra tông môn tuyển chọn, Đế Nguyên Quân ban đầu chỉ cảm thấy tò mò về thực lực của đám đệ tử thiên kiêu ở trong thành và của ba người Lâm Tuyết Nhi chứ hắn không quan tâm đến tông môn đó.

Đứng ở trên khán đài nhìn xuống, Đế Nguyên Quân nhìn thấy đám người đệ tử trẻ tuổi của Thanh Lan thành đều đã tập trung ở đây.

Và trong đám người đó có không ít tên thiên kiêu có thứ hạng ở trên bảng.

Lúc này, đứng ở dưới diễn võ trường, một vị lão giả râu tóc bạc phơ đang đạp không mà đứng, ánh mắt lão nhìn liếc qua đám người phía bên dưới thì dõng dạc lên tiếng.

“Đa tạ sự đón tiếp nồng hậu của Thanh Lan thành, lão hủ Thập Vân Đào là thập trưởng lão của Ngạn Tương Môn”.

“Chắc các vị cũng biết, mục đích của ta đến đây là để tuyển chọn đệ tử cho bổn phái và số danh ngạch của Thanh Lan thành là ba cái.

Và với số lượng đệ tử Thanh Lan thành tham dự là rất lớn nên ta sẽ ban bố quy tắc và các vòng sẽ diễn ra”.

“Vòng đầu tiên chính là kiểm tra sức chịu đựng.

Ở vòng này, ta sẽ tung ra uy áp và các ngươi phải chịu đựng và sẽ kết thúc khi một trăm người cuối cùng trụ lại được thì sẽ kết thúc?”.

“Vòng thứ hai chính là kiểm tra cảm ngộ.

Trong vòng một canh giờ, các ngươi có thể tham ngộ được bộ công pháp trong thời gian ngắn và ta sẽ chọn ra tám người có thiên phú cảm ngộ tốt nhất”.


“Và vòng cuối cùng chính là đơn đâu, vòng này ta sẽ diễn ra các trận đấu đơn lẻ và khi chọn ra được ba người có thực lực tốt nhất thì sẽ kết thúc”.

Lão giả vừa nói vừa quay người đi về vị trí chủ tọa ở trên cao rồi tiếp tục lên tiếng.

“Trong số những người tham gia có bảy trên mười vị thiên kiêu nên bảy người này sẽ được thông qua ngay từ vòng thứ nhất và đi thẳng vào vòng thứ hai?”.

“Và số lượng người còn lại sẽ chỉ còn chín mươi ba người? Ta không quản các ngươi sẽ có thủ đoạn gì để thông qua nên phải chuẩn bị cho thật tốt?”.

“Thời gian vòng thứ nhất bắt đầu sẽ trong vòng một nén hương nữa nên hãy chuẩn bị cho thật kỹ?”.

Ngồi ở trên khán đài, Đế Nguyên Quân nhìn bảy người thiên kiêu từ trong đám người đi ra thì khẽ nhíu mày.

Trong số đám người đó thì Đế Nguyên Quân chỉ nhìn thấy mỗi Lạc Tuyết Dung tham dự chứ hai người kia thì không thấy đâu.

Và bên cạnh cô là một bóng dáng nam tử anh tuấn đang vui vẻ cười đùa với cô.

Nhìn thấy bóng lưng tương đối quen thuộc và khí tức của thanh trường thương sau lưng hắn ta thì Đế Nguyên Quân ngay lập tức nhận ra.

Đế Nguyên Quân nhìn theo bước chân của hắn ta thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống và giọng nói dần trở nên nặng nề.

“Mạc Anh Nghiêm?”.

Thở dài ra một hơi để bình tâm, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Ban đầu ta còn không cảm thấy hứng thú với tông môn tuyển chọn này.

Nhưng, hiện tại ta đã có lý do để tham dự rồi?”.

Đế Nguyên Quân đứng dậy, hắn bước từng bước đi xuống dưới diễn võ trường.

“Mạc Anh Nghiêm? Ngươi cướp đồ của ta đã được một thời gian nên bây giờ ta đến lấy lại đây?”.

“Ta chỉ mong là ngươi đừng chết quá sớm?”.

- --
Ps: Cầu lijke, cầu cmt, cầu vote..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi