CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Thẩm Triệt dựa người vào tay vịn ban công. Jason vì sao lại muốn ký hợp đồng với cậu? Đúng là càng nghĩ càng không thông, thậm chí cậu còn hoài nghi đối phương có phải uống rượu say rồi không. Chẳng lẽ kế hoạch lấy được chữ ký của người mới số một thất bại, đành phải chuyển mục tiêu sang đối tượng số hai.

Nhưng mà nói “chuyển sang mục tiêu thứ hai” để hình dung chính mình và Tần Tu, quả thực là có phần tự dát vàng lên mặt mình rồi……

Gảy gảy lật xem danh bạ điện thoại, lúc này đã hơn hai giờ khuya. Phần lớn mọi người trong danh bạ đều đã đi ngủ. Thẩm Triệt thật sự rất muốn tìm ai đó để xin ý kiến, lật tới lật lui danh bạ, cuối cùng quyết định gọi cho số của Hạ Lan Bá.

Lúc bấm nút gọi trong lòng còn có chút không yên, không ngờ rằng đầu kia di động rất nhanh có người bắt máy, giọng nói tỉnh táo mười phần nói: “Chú mày đặc biệt chớ có mà nói muốn kể chuyện tình yêu của chú mày cho anh, nhờ anh cung cấp kinh nghiệm. Anh mày đây làm ếu gì có kinh nghiệm mà cung cấp!” Hạ Lan Bá dừng lại một chút, ngữ khí mới dịu lại một chút,”Được rồi, nếu là chuyện khác thì có thể nói.”

“Sư huynh…” Thẩm Triệt có điểm cảm động, “Thật ngại đã quấy rầy anh chạy kịch bản.”

Hạ Lan Bá “xì” một tiếng: “Chú mày có chút tiến bộ rồi đấy. Lúc trước vì hoa khôi trường mà dọn ra ngoài. Bây giờ nửa đêm nửa hôm có chuyện lại tìm đến anh đây. Có rắm mau phóng.”

Thẩm Triệt không muốn làm phiền Hạ Lan Bá quá lâu: “Em chỉ là muốn hỏi một chút. Ví dụ anh có cơ hội ký hợp đồng vào một công ty rất tốt, nhưng trong công ty kia có một kẻ thù của anh. Tình huống này, nếu là sư huynh thì anh sẽ làm gì?”

“Mẹ khiếp, kịch bản chết tiệt nào cẩu huyết dữ vậy! Để anh mày nghĩ xem nào. Theo như mấy kịch bản kinh điển thì chắc chắn trăm phần trăm là sẽ ký. Vượt qua trăm ngàn gian truân vất vả, từng bước từng bước một vượt lên trên kẻ thù, sau đó nữa thì xơi tái luôn a!”

Thẩm Triệt một đầu mồ hôi: “Vấn đề là đẳng cấp của kẻ thù và nhân vật chính chênh lệch nhau nhiều lắm, sau khi ký hợp đồng rồi mà làm không tốt e rằng sẽ bị đối phương xơi tái trước rồi. . . . .”

“Nhân vật chính là đứa nào mà ngu vậy?” Hạ Lan Bá đầu bên kia di động lên tiếng hỏi, sau đó hai đầu di động cùng im lặng một lúc, Hạ lan Bá mắng một tiếng “Phắc!”, “Chú mày chính là thằng nhân vật chính đần độn kia đó hả?”

Thẩm Triệt nhất thời không biết có nên thừa nhận hay không, rốt cuộc vẫn là thừa nhận.

Khẩu khí Hạ Lan Bá trầm xuống: “Thật ra mà nói, nếu là cơ hội tốt thì anh cảm thấy chú không nên bỏ lỡ. Vả lại chú mày thì có kẻ thù quái nào chứ? Kẻ đó là giết hại cả nhà hay hấp diêm chú mày? Nếu là giết cả nhà thì tuyệt đối là kẻ thù không đội trời chung rồi, còn nếu là hấp diêm chú mày thì chỉ có thể tự trách cúc hoa của chú mày không khép chặt, hơn nữa đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. . . . . .”

“Hả á á ?!” Giọng Thẩm Triệt đột ngột cao vút. cậu nghe lầm hay Hạ Lan Bá lại đang viết cho cái kịch bản này máu chó hơn nữa vậy? Mắc gì lại bắt cậu bị cường bạo là chuyện sớm hay muộn chứ?

Hạ Lan Bá ho khan một tiếng: “Ý của anh là, nếu là việc quan trọng thì không phải xoắn xuýt làm gì. Nếu đúng là có thâm cừu đại hận gì đó …”

“Thực ra cũng không coi là thâm cừu đại hận cho lắm.” Thẩm Triệt cau mày có chút đăm chiêu, “Chỉ là trong lòng luôn không thoải mái khi đối mặt với người kia.”

“Chú nói như vậy thì không phải là có thù hận, mà là chú mày sợ hắn.”

Hạ Lan Bá nói chắc như đinh đóng cột như vậy khiến cho Thẩm Triệt đột nhiên phát run, lại nhớ tới tình cảnh mấy lần khi đối mặt với An Gia Miện. Cậu không thể tin được Hạ Lan Bá có thể một phát nói trúng trọng điểm như vậy, nhưng cảm giác khẩn trương này, gắng gượng chống đỡ, phẫn nộ nhưng lại vô lực đáp trả này đích thực chính là sự sợ hãi. Cậu sợ lòng dạ bất định của người kia, sợ lời nói ác độc của hắn, nhưng thứ cậu sợ nhất chính là, vầng hào quang ảnh đế cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh nhìn xuống người khác của hắn.

“Nếu thật sự là kẻ thù, chỉ cần nhìn thấy là căm ghét, nhưng nếu là sợ hãi thì đơn giản hơn. Chú sợ đơn giản là chú cảm thấy được đối phương mạnh hơn mình. Chờ đến lúc mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, từ từ chú mày sẽ phát hiện đối phương cũng có nhược điểm, tìm được nhược điểm rồi thì còn sợ cái *beep* gì hắn nữa? Tóm lại, sư huynh đây ủng hộ chú mày ký hợp đồng.”

Hạ Lan Bá cúp điện thoại. Thẩm Triệt nhìn màn hình tối om. Sư phụ tốn hơi thừa lời nói nhiều như vậy, tóm lại cũng là rất quan tâm đến mình!

***

Môtô thể thao BMW gào thét chạy xuống cầu vượt. Bảy giờ một phút sáng, cả thành phố còn đang thong thả tỉnh giấc, con mãnh thú kim loại 1000cc đã gầm gừ phá nát không gian yên tĩnh.

Nhà cửa hai bên đường xẹt nhanh qua kính chắn gió. Chiếc môtô thể thao lao về ngã tư đường trống trải phía trước. Tần Tu ngẩng đầu nhìn đèn giao thông một chút, đèn xanh chỉ còn bảy, tám giây, liền không giảm tốc độ chạy vọt qua. Gần như song song lúc đó, trên kính chắn gió sẫm màu cũng lóe lên một bóng xe.

Chiếc xe ngoài dự tính kia xuất hiện từ bên phải, khoảng cách rất gần, tốc độ còn nhanh hơn Tần Tu khiến anh ngay cả thởi gian phản ứng cũng không có, xiết chặt phanh trước, đạp nhạnh thắng sau, chiếc mô tô BMW ngoặt một đường, phanh gấp, tiếng thắng xe rít lên chói tai.

Kẻ gây chuyện làm như không có việc gì đứng ở bên đường, mắt nhìn chiếc môtô thể thao dán sát mặt đường vẽ hẳn thành một vòng cung rồi mới dừng lại được. Tay lái trên chiếc môtô chân trái đạp xuống đất, sắc mặt đen lại vì giận nhấc kính chắn gió lên.

Vượt đèn đỏ chính là một chiếc Honda Hornet màu đỏ, Tần Tu nhìn người trẻ tuổi chủ nhân chiếc xe kia vẫn ung dung ngồi trên xe, mặt giấu ở sau nón bảo hiểm liền nói: “Những kẻ chơi rock đều lấy cách này chào hỏi người khác sao?”

Chủ nhân chiếc Hornet cười cười, lúc này mới tháo nón bảo hiểm xuống: “Việc này cũng không thể trách tôi. Chính cậu cũng phóng rất nhanh còn gì.”

“Nhưng đó là đến lượt tôi đi.” Đường kẻ mắt tự nhiên nheo lại.

Doãn Long Nhất liếc nhìn đèn giao thông trên đầu, nhún nhún vai: “Tôi không nhìn thấy.” Lại nghiêng đầu liếc nhìn Tần Tu ngồi trên chiếc môtô BMW, “Tôi trông thấy mỹ nhân này, siêu môtô thể thao BMW S1000RR. Chống lưng của cậu cũng vững đấy nhỉ.”

Tần Tu không để ý đến lời châm chọc của đối phương: “Anh ghét tôi tới mức nào rồi mà mới gặp mặt hai ngày đã vội vã muốn cùng tôi đồng quy vu tận?”

Doãn Long Nhất vẻ mặt cứng đờ, thế nhưng rất nhanh lại tiếp tục đâm chọc: “Tần Tu này. Thật ra mà nói, ngày hôm qua lúc nhìn thấy cậu tôi cũng rất tò mò.” lại nhoài người về phía tay lái, gã thanh niên đầu mào gà ác ý, vờ khiêm tốn ngước mắt, “Cậu ngủ với mấy quan trên mấy lần rồi a?” nói xong, không kiềm chế được liền chăm chú theo dõi vẻ mặt đối phương.

Nhưng mà băng sơn mĩ nam ngồi trên chiếc môtô đến một chút phản ứng lại cũng không có, chỉ vặn chìa khóa khởi động xe. Doãn Long Nhất thấy thế nhíu mày, không cam lòng lại huýt sáo tiếp tục khiêu khích: “Dựa vào quy tắc ngầm cũng không phải chuyện mất mặt gì. Đây cũng coi như là vốn sẵn có của cậu thôi mà!”

Môtô BMW lao thẳng tới sát rạt bên cạnh chiếc Hornet rồi lách ra ngoài, dừng ở phía trước một chút, sau đó Tần Tu quay đầu lại nói: : “Anh cho rằng tôi sẽ bị dọa cho sợ mất mật hay là sẽ đáp trả lại?”

Doãn Long Nhất sắc mặt càng thêm đen, mở miệng định phản kích, nhưng Tần Tu lần thứ hai ngắt lời hắn:

“Không hiểu rõ đối thủ đã tùy tiện ra tay thì rất không sáng suốt, nhưng mà không sao, chúng ta còn nhiều thời gian. Anh rất nhanh sẽ hiểu ra tôi là dạng người gì.”

Tay lái băng sơn hạ kính chắn gió, môtô BMW phụt khí nóng, gầm rú phóng đi.

Doãn Long Nhất cầm nón bảo hiểm nện lên đầu xe của mình một cái.

***

Cả nhóm tập hợp thoáng một cái đã qua ba ngày. Jessica càng lúc càng cảm thấy mấy tên nhóc này hoàn toàn không có triển vọng sẽ kham được những khó khăn của một nhóm nhạc thần tượng. Trong ba ngày mới chỉ trải qua ba buổi học âm nhạc mà đã có xu hướng biến thành chiến trường. Đương nhiên, vấn đề đều xuất phát chỉ từ hai người.

Giờ luyện thanh.

Doãn Long Nhất: “Huấn luyện viên, hát như vậy quá đánh đố nhau à. Làm phiền tăng lên hai key.”

Tần Tu: “Huấn luyện viên, làm phiền giữ nguyên key.” (PS: ca khúc chính là -Rolling in the deep của Adele )

Giờ nhạc lý.

Doãn Long Nhất: “Huấn luyện viên, cái này ký hiệu nhiều quá, tôi sợ bạn học Tần không phân biệt được. Hay là chúng ta chiều theo cậu ta một chút, chuyển qua dùng giản phổ đi. Bạn Tần biết đọc giản phổ đấy chứ?”

Tần Tu: “Ngại ghê, là tôi lấy nhầm bản nhạc sao? Trên này chỉ có bốn khuông nhạc. Chẳng lẽ. . . . . . bốn khuông đã tính là nhiều?”

Giờ nhạc cụ.

Doãn Long Nhất: “Bạn Tần xuất sắc như vậy, không biết có thông thạo nhạc cụ gì không? Chi bằng cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt đi? Cần đàn ghi-ta tôi có thể cho cậu mượn.”

Tần Tu: “Tôi không dùng đàn ghi-ta.”

Doãn Long Nhất: “Không sao, kèn ác-mô-ni-ca cũng xem như nhạc cụ, thép góc cũng được a.”

Tần Tu: “Huấn luyện viên có thể cho mượn keyboard một chút được không?”

Jessica đứng ở lầu hai đau đầu nhìn hai người âm thầm phân cao thấp trong phòng nhạc, xoay người trưng cầu ý kiến của đại Boss bên cạnh: “Tình hình này ngài xem có được không?”

Ngu Tiêu không nói gì. Khi Tần Tu đứng trước piano chuẩn bị hạ cổ tay xuống phím đàn, ông chủ của Quan Triều nghĩ sẽ được nghe 《Twinkle twinkle little star》 kawaii, hoặc là tốt hơn một chút sẽ là phiên bản tệ hại của 《Fur Elise》, nhưng không. . …. Tay trái lướt nhanh trên phím đàn như dòng nước xiết, tay phải hợp âm mạnh mẽ vững vàng, kia rõ ràng là bản nhạc 《 Cách Mệnh 》của Chopin!

Ngu Tiêu trợn mắt há hốc miệng quay sang nhìn nữ đại diện: “. . . . . . Cô không nói với tôi cậu ta biết lướt đàn dương cầm!”

Jessica nhìn thoáng qua những người khác cũng đang chấn kinh trong phòng tập: “Nghe nói trước đây cậu ta đã từng học một thời gian, nhưng mà chuyện này không phải trọng điểm.”

Những âm thanh trầm bổng quay cuồng như sông lớn cuộn trào, Ngu Tiêu say mê nhắm mắt lại: “Tuy rằng các nốt không đủ rõ ràng, nhưng tốc độ kinh người, lực tay cũng kinh người a. Người trẻ tuồi cưỡi siêu môtô nên là thế này.”

Tần Tu ầm ầm bắn xong khúc nhạc ngắn của Chopin để kiểm tra trình độ, cả phòng nhạc bị hợp âm đằng đằng sát khí cuối cùng khiến cho im bặt. Tần Tu ngẩng đầu hướng bốn người còn đang chấn động không nói lên lời, cất tiếng: “Ngoại trừ bài này tôi chỉ đàn được《 Mary có một chú cừu nhỏ 》, có muốn nghe không?”

Huấn luyện viên (đầu đầy mồ hôi): “. . . . . . Không cần.”

Jessica nhìn phòng nhạc dưới lầu, nghiêm mặt nói: “Chính ngài cũng thấy đó, chỉ mới ba ngày mà mùi thuốc súng trong nhóm đã nặng đến như vậy. Nếu ngài tin tưởng con mắt của một người đại diện như tôi, thì tôi vẫn phải nhắc lại câu nói kia, gom những người này vào một nhóm sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Ngu Tiêu nghe nữ đại diện một hơi nói xong, khóe miệng tiếc nuối nhếch lên: “Ý kiến bất đồng a. . . . . .” Nói xong lại nâng mắt kính, nhướn mắt nói: “Vậy thì dùng quy tắc cũ đi.”

Jessica hơi run một chút, nhưng lập tức gật đầu không chút nhượng bộ: “Được.”

Ngu Tiêu từ trong túi áo vest lấy ra một hộp diêm nhỏ, rút ra hai cây, đưa một cây cho Jessica, lại đem diêm của chính mình quẹt dài một cái, nữ đại diện giỏi giang cũng đưa diêm trong tay quẹt theo, giơ lên nói: “Không cần nhường tôi, chúng ta cạnh tranh công bằng.”

***

Khi Tần Tu đi ra khỏi phòng nhạc đã thấy đại sảnh ở lầu một vây quanh không ít người, tất cả đều đang nhìn lên, bàn tán xôn xao. Tần Tu cũng ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy sau tay vịn thủy tinh lầu hai, Ngu Tiêu cùng Jessica mỗi người cầm trong tay một cây diêm đang cháy, mặt đối mặt không nói câu nào, giống như đang giằng co. Diêm cháy đã hai phần ba, phía dưới có người nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Chị Jessica, hay lắm. Phụ nữ cũng không hề kém cạnh mày râu a!”



Phương Viên từ phòng nhạc đi tới, thấy thế cũng không khỏi “A” một tiếng.

Tần Tu nhíu mi hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

“À, đang cược diêm.” Phương Viên ngẩng đầu liếc nhìn hai người đang phân cao thấp trên lầu hai, “Cái này được coi là điểm đặc sắc của Quan Triều đó. Trước kia, trong công ty từng xảy ra chuyện tân binh do có bất đồng mà gây đổ máu. Sau đó Ngu tổng nghĩ ra cách này, nếu có mâu thuẫn lại không thể giải quyết được, mọi người sẽ cược diêm, ai chịu không nổi trước thì phải chấp nhận chịu thua.”

“Rất thú vị.” Tần Tu cười, thoáng nhướn mi rồi cũng gia nhập vào đám người vây xem.

Cảm giác bỏng tay càng ngày càng mãnh liệt. Nét mặt Ngu Tiêu cùng Jessica cũng bắt đầu căng thẳng. Đám người mới trẻ tuổi đang vây xem bên dưới cũng sôi nổi cá cược về kết quả cược diêm. Nhân dân tệ được chuyền qua lại rất nhiệt tình, đúng lúc này Ngu Tiêu trên lầu chợt quát một tiếng:

“Đến đi, mấy thằng nhóc kia! Để cho ta được mở to mắt xem nào! !”

Một tiếng sư tử hống phấn khích này khiến cho mọi người cả trên lầu lẫn dưới lầu đều chấn động. Có người trong tay còn đang cầm đồng nhân dân tệ bị giật mình mà rơi xuống đất. Trước khí thế dữ dội của Ngu Tiêu, Jessica nhất thời không đối phó kịp, mắt thấy ngọn lửa sắp đốt đến móng tay, que diêm trên tay bỗng bất ngờ vụt tắt.

Là Ngu Tiêu thổi tắt. Jessica nhìn thấy diêm trong tay chỉ còn một mẩu diêm ngắn ngủn, có chút bất ngờ, nhưng trong lòng cũng đã buông theo.

“Hà tất phải chống cự.” Ngu Tiêu cười vẫy tắt que diêm trong tay, “Móng tay đàn ông và móng tay phụ nữ rốt cuộc không giống nhau ha.” Ngu Tiêu vuốt râu con kiến, hướng về phía hai người bảo vệ do đang ở trong phòng trực vừa nháo nhào chạy tới vì nghe thấy tiếng la hét dưới lầu vẫy vẫy tay, ý bảo không có việc gì.

Đám người vây xem phía dưới tản dần đi. Jessica thở ra một hơi, không thể không thừa nhận, cho dù Ngu Tiêu không thổi tắt diêm trong tay cô thì cô cũng không thắng được đối phương. Người đàn ông tên Ngu Tiêu này, đôi khi nhìn có vẻ quần là áo lượt rất không đáng tin, nhưng có lúc lại rất ngoan cường khiến cho người ta phải bái phục.

“Đánh cược tôi chịu thua. Tôi sẽ cố gắng dẫn dắt nhóm thật tốt.” Jessica vừa định xoay người rời đi thì lại như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói, ” Chuyện của Ngô Tưởng, tôi hôm qua đã tới bệnh viện xác nhận. Xương sống của cậu ta đã được đóng đinh thép cố định, theo như bác sĩ nói thì ít nhất nửa năm mới có thể xuống giường.”

“Vậy chỉ có thể hủy bỏ hợp đồng.” Ngu Tiêu thản nhiên nhún vai, trong giọng nói không còn sự nhiệt tình và hăng hái như lúc trước nữa mà đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm mà khôn khéo của một thương nhân, “Đưa cậu ta tiền bồi thường hợp đồng. Tiền thuốc men cũng bên chúng ta lo liệu. Cô nhanh nhanh tìm một người mới đi.” lại hỏi, “Trong công ty còn có ai thích hợp không?”

Jessica suy nghĩ một chút, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một người, tự bản thân cô cũng thấy có chút kỳ quái. Như thế nào lại đột nhiên nghĩ đến tên nhóc kia nhỉ?

“Làm sao vậy?” Ngu Tiêu thấy Jessica vẻ mặt khó hiểu bèn hỏi.

“Từ đám thực tập sinh trong công ty chọn ra một người đương nhiên có thể, nhưng mà, nếu ngài không ngại ký hợp đồng thêm với người mới thì tôi thực ra đã chọn được một người không hề tồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi