CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Buổi chiều thứ sáu không có tiết học, Thẩm Triệt cùng Jason hẹn bốn giờ gặp mặt. Tuy rằng đã hạ quyết tâm nhưng đối với chuyện Jason vì sao đột nhiên muốn ký ước với mình, trong lòng Thẩm Triệt vẫn có chút thắc mắc. Ở đầu bên kia điện thoại hỏi Jason, đối phương cũng chỉ cười nói: “Sao nào? Cậu cảm thấy chính mình không xứng đáng?”

Lớp học buổi sáng kết thúc, lúc xuống lầu Thẩm Triệt có liếc mắt một cái qua nhà để xe, không phát hiện bóng dáng chiếc BMW S1000RR đâu. Tần Tu hôm nay không chừng lại xin nghỉ tiết rồi. Jason tuy không nói rõ vì sao lại tìm đến mình, nhưng nếu lúc trước Tần Tu nhận lời ký ước với Tinh Bang thì đã không đến lượt cậu. Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Triệt không khỏi lại càng thêm phức tạp.

Vừa ra khỏi lầu Dật Phu, Thẩm Triệt lại thình lình bị người gọi lại.

Giọng nói gọi hai tiếng “Thẩm Triệt” kia rất xa lạ, Thẩm Triệt buồn bực quay đầu, liền thấy một phụ nữ tóc dài phóng khoáng, mặc bộ zyp màu đen tươi cười đi về phía cậu.

“Jessica, người đại diện của Tần Tu.” Đối phương mỉm cười tự giới thiệu.

***

Jessica ngồi ở băng ghế bên hồ, một lát sau liền thấy chàng trai tóc xoăn mang theo hai hộp cơm từ đầu hành lang đi tới, đối phương thấy cô còn cười vẫy tay mấy cái, bước đi nhanh hơn.

Sau khi cô giới thiệu mình là đại diện của Tần Tu, tên kia liền trở nên rất niềm nở, còn chủ động mời cô ăn cơm. Jessica nhận hộp cơm trong tay Thẩm Triệt, ngoài ra còn có một gói khăn giấy sạch chưa mở. Thoạt nhìn có vẻ giống như một cậu nam sinh sáng sủa, vô tâm vô phế nhưng không ngời lại chu đáo như vậy.

Jessica mắt thấy đối phương ngồi xuống bên cạnh bèn để ý quan sát một chút. Thân cao khoảng một mét tám hai tám ba, dáng người tuy rằng không kiện mỹ được như Hạ Chinh, nhưng sơ sơ cũng được xem là khỏe khoắn. Tay áo xắn lên lộ ra bắp tay rắn chắc có vẻ như có chơi bóng rổ hay đại loại thế … Thoạt nhìn hẳn là rất hợp khẩu vị. Ánh mắt đặc biệt trong sáng có thần thái, lúc cười rộ lên còn phát hiện có vẻ trẻ con không thể che giấu. Kiểu người như này, mặc kệ vừa làm sai cái gì, chỉ cần cậu ta hướng về phía bạn cười một cái là bạn sẽ không thể nào nhẫn tâm mà trách mắng cậu ta cho được. Cũng có thể tính là một anh chàng sáng sủa ưa nhìn với nước da màu tiểu mạch, hơn nữa còn xuất thân từ khoa diễn xuất, xét về điều kiện mọi phương diện đều có thể xem là cực kỳ ưu ái. Cho dù mình không nhắm tới cậu ta thì sớm hay muộn chàng trai này cũng được người ta tới mời ký hợp đồng thôi.

“Tìm tôi có chuyện gì vậy, Tần Tu anh ta có khỏe không?” Thẩm Triệt hỏi.

Jessica mắt nhìn Thẩm Triệt mở hộp cơm ra, thấy một hộp đồ ăn đầy mỡ khiến người ta vừa thấy là chẳng muốn ăn rồi, thế nhưng, nhìn bộ dáng cậu nam sinh này háo hức mở hộp cơm, gỡ đũa ra, nhiệt tình gắp đồ ăn, sẽ không khỏi cũng có cảm giác thức ăn này rất ngon miệng.

“Cậu và Tần Tu quan hệ rất tốt nhỉ.” Jessica cười hỏi.

“Vâng, chúng tôi bằng tuổi, lại chung một khoa, trước kia còn là bạn cùng nhà.”

Như thế nào lại nghe không ra là có quan hệ gì nhỉ? “Tình hình Tần Tu hiện tại cũng không tệ.” Jessica nói, “Chúng tôi dự định dùng thân phận của một nhóm nhạc thần tượng để cho cậu ấy ra mắt.”

Thẩm Triệt nghe xong sửng sốt: “Nhóm nhạc thần tượng?”

Jessica cũng nhìn ra đối phương kinh ngạc, liền ướm hỏi: “Nhóm nhạc thần tượng không tốt sao?”

Thẩm Triệt thật sự bị tin tức này làm cho shock toàn tập, đem hộp cơm đặt ở trên đùi, nghĩ nghĩ một lát rồi trầm ngâm nói: “Không phải không tốt, nhưng với cậu ấy mà nói, đây là không phải là lãng phí nhân tài sao?” Rõ ràng có thể ký ước với Tinh Bang một bước lên mây, sao phải ủy khuất chính mình đi làm một thần tượng cơ chứ. Đại ca à, anh như vậy thực làm cho người ta đau lòng quá. . . . . .

“Tôi trước khi tìm tới cậu ta ký hợp đồng cũng đã bàn bạc xong về chuyện sẽ dùng thân phận thần tượng để ra mắt.” Jessica nói, “Quan Triều không giống Tinh Bang, chúng tôi không có nhiều tài nguyên về điện ảnh truyền hình. Đối chúng tôi mà nói, ra mắt bằng con đường nhóm nhạc thần tượng là đường tắt nhanh nhất. Trong giới giải trí, người ra mắt với thân phận thần tượng rồi bước vào giới điện ảnh truyền hình cũng không ít.”

Thẩm Triệt không nói gì, biểu tình khó khi nào lại nghiêm nghị như vậy.

“Lại nói nữa, với tính cách của Tần Tu, đơn độc ra mắt như vậy không hẳn đã tốt, cậu là bạn của cậu ta, hẳn là hiểu rõ tính cách cậu ta hơn bất cứ ai.”

“Phải.” Thẩm Triệt theo bản năng gật đầu, “Lạnh như băng lại còn hung dữ, rất dễ đắc tội với người khác.”

Lúc này đổi thành Jessica kinh ngạc, lạnh như băng thì đúng là lạnh như băng, nhưng đâu có thấy hung dữ chỗ nào.

“Tôi tới tìm cậu cũng là vì chuyện này.” Jessica nhìn về phía cậu thanh niên còn đang xuất thần bên cạnh, nói ra mục đích, “Cậu có hứng thú chung một nhóm với cậu ấy không?”

Thẩm Triệt sửng sốt, ngước mắt khó tin nhìn người nữ đại diện vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Jessica thấy trong ánh mắt kia ngoại trừ vẻ giật mình, dường như còn có chút gì khác: “Cậu vẫn có thành kiến với việc lập nhóm nhạc thần tượng?”

Thẩm Triệt một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cau mày, đầu óc có chút hỗn loạn: “Không phải, chỉ là. . . . . .” Cuối cùng mới kể lại chuyện mình vừa mới cùng Jason tiếp xúc qua cho Jessica biết.

Jessica vừa rồi mới nghĩ thanh niên này sớm hay muộn cũng sẽ được người ta tranh giành lôi kéo, cũng không ngờ rằng Jason lại ra tay nhanh như vậy. Bình tĩnh cân nhắc lại, Thẩm Triệt dù sao cũng xuất thân diễn xuất, Jason nếu đã thả câu, chính mình tất nhiên không có phần thắng. Jessica đành phải tiếc nuối đứng dậy, cười một cái: “Tinh Bang quả thực thích hợp với cậu hơn, chúc cậu tinh đồ thuận đạt.”

Thẩm Triệt dường như đang suy nghĩ cái gì, chỉ “ừm” qua loa đáp lời một tiếng.

Jessica đi được vài bước, lại quay đầu nhìn về phía cậu thanh niên tóc xoăn còn đang thất thần phía sau, bỗng nhiên lại lên tiếng: “Vừa nãy tôi nói với cậu tình hình của Tần Tu cũng không tệ, thực ra là gạt cậu thôi.”

Lời vừa nói ra, quả nhiên thấy Thẩm Triệt ngẩng đầu. Jessica mơ hồ cảm thấy canh bạc của mình có lẽ có phần thắng.

***

Jason hắt xì một cái. Đây đã là cái hắt xì thứ tư liên tục của anh. Người trợ lý bên cạnh hỏi anh có sao không, người đàn ông mặt vuông cương nghị liền lắc đầu, tiếp tục chú ý vào studio chụp ảnh.

Nhiếp ảnh sư giơ máy, tiếng chụp ảnh “tách tách” vang lên không ngừng:

“Biểu tình cao quý hơn một chút nữa. . . . . . PERFECT!”

An Gia Miện mặc áo khoác dài kẻ ca rô thanh lịch, đứng giữa ống kính, đang chụp ảnh quảng cáo cho bộ sưu tập trang phục thu đông của một một thương hiệu thời trang cao cấp. Hiện tại mới bắt đầu vào thu, nhiệt độ không khí còn chưa thấp lắm. Để tăng hiệu quả chụp hình nên trong studio cố ý mở điều hòa xuống nhiệt độ hơi thấp, thế nhưng Jason nhìn ra được đối với An Gia Miện vừa mới khỏi hẳn sau trận sốt mà nói, cả quá trình chụp ảnh vẫn rất không thoải mái. Ngay trước mặt là đèn chiếu sáng nóng rực không chịu nổi, quạt gió ở phía sau lại phả gió lạnh vào người, cảm giác này có thể tưởng tượng ra được. Mà An ảnh đế trên người đang khoác chiếc áo bành tô kẻ ca rô sang trọng, mày cũng không hề cau lấy một chút, biểu tình vẫn là vân đạm phong khinh.

Nhiếp ảnh sư chụp xong bộ ảnh, An Gia Miện đi đến xem một chút, hình như không có vấn đề gì. Nhiếp ảnh sư khen không dứt lời về sự chuyên nghiệp khi làm việc của An ảnh đế. An Gia Miện cười, cùng đối phương tán gẫu vài câu. Trong lúc đó một cậu nhóc học việc của nhiếp ảnh sư rụt rè cầm bút giấy kí tên chờ ở một bên. An Gia Miện kí xong cho cậu ta lại có thêm nhiều người khác chạy tới, muốn kí tên muốn chụp ảnh chung. Ngay cả bác gái đang quét dọn bên ngoài studio cũng chạy tới gia nhập hàng ngũ. Chả mấy khi có dịp ảnh đế tới đây, phải tranh thủ một chút. Jason đứng xa xa nhìn ảnh đế An cực kỳ thân thiện, vui vẻ kí tên cho từng người, từng người một, nhưng cũng có thể nghe được tiếng An Gia Miện thầm chửi “CMN!” trong bụng.

Chuyên viên trang điểm bên kia đi tới khéo léo thúc giục một tiếng, An Gia Miện lúc này mới được tha cho đi vào phòng hoá trang chuẩn bị thay bộ đồ tiếp theo. Chuyên viên sửa sang lại tạo hình một chút, quần áo cũng đã chuẩn bị xong, trực tiếp mặc lên là được. Bên này chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng người mẫu nữ trong studio còn đang chụp ảnh, vậy nên An Gia Miện cùng Jason đành phải tạm thời chờ ở phòng hoá trang.

Chuyên viên trang điểm và chuyên viên tạo hình đều đã đi ra ngoài, phòng hoá trang lúc này đã không có người khác, An Gia Miện ngồi xuống trước gương ngẩng đầu nói: “Một điếu được không?”

“Không được, nơi này lúc nào cũng có thể có người ra vào.” Jason từ chối.

Ảnh đế An cũng không nói gì, hai tay gác lên bàn hoá trang, thở dài một hơi: “Mật độ làm việc thế này là muốn giết tôi đấy à.”

Jason mắt trợn trắng, cậu than nữa đi, than đến chết cũng đừng hòng được hút thuốc.

“Anh không cho tôi hút ít nhất cũng cho tôi quạt một chút chứ.” An Gia Miện kéo kéo cổ áo lông, “Áo khoác này làm bằng gì vậy?”

“Lông cừu.”

“Con cừu đó béo cỡ nào mới có thể hun tôi nóng chảy mỡ đến thế này chứ?”

“Cừu béo hay gầy không có liên quan gì tới hiệu quả giữ ấm của lông cừu đâu.”

“Anh cũng không phải cừu, làm sao mà biết được?” Ảnh đế An liếc nhìn Jason một cái, vẻ mặt chán ghét nhìn mớ trang phục và phụ kiện trên người, “Tôi thà mặc đồ du hành vũ trụ còn hơn, ít nhất còn mát mẻ, mặc loại quần áo này quá là đang hành nhau!”

Jason lùi vài bước về phía cửa, thường xuyên chú ý động tĩnh bên ngoài.

“Jason, Jason đại gia, Anh làm ơn làm phúc cho tôi xin một điếu đi~~~” Ảnh đế lưu manh bên kia đã bắt đầu giở trò, “Tôi nói với anh nè, cái đèn chiếu đó thật không phải đèn chiếu bình thường đâu, nóng không khác gì bị nướng trong lò vi ba luôn, da đầu tôi chín luôn rồi đây này.” Nói xong còn kéo cổ áo, “Anh nhìn mà xem, da tôi bị nướng thành màu thịt nướng luôn rồi nè . . . . . . Nếu mà cổ thì đen còn dưới thân lại trắng thế này, định biến tôi thành gấu trúc chắc?”

“Được rồi được rồi được rồi ! ! !” JASON phát điên, “Cho cậu hút, im lặng giùm tôi đi!”

Mấy phút sau, ảnh đế An thuận lợi có được một điếu Mild Seven, im lặng rít một hơi: “Anh hẹn Thẩm Triệt mấy giờ?”

Jason vươn tay xem đồng hồ: “Còn sớm. Vốn hẹn bốn giờ, nhưng tôi xem tiến độ thế này, trước bốn giờ có thể không xong được.” Nói xong liền lấy di động ra chuẩn bị gọi điện dời thời gian lại trễ một chút, An Gia Miện đứng dậy ngó tỉ mỉ cái di dộng.

“Yo, lại đổi cái mới? Mới có mấy tháng, anh còn chịu khó đổi điện thoại hơn cả tôi đấy. Ở đây theo tôi kiếm được không ít món béo bở nhỉ.”

Jason vừa định mắng, “Cậu còn có thể nói khó nghe hơn được không!”, thì chuông di động lại đột ngột vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ “Thẩm Triệt” rõ ràng. An Gia Miện miệng còn ngậm điếu thuốc, không cẩn thận liền làm rơi tàn thuốc xuống quần áo.

Hai người luống cuống tay chân phủi phủi, tàn thuốc nóng cháy vẫn nướng ra một vết đen trên trang phục, lại là vị trí ngay trước ngực nổi bật như vậy. Jason không thể nhịn được nữa trừng mắt lườm An Gia Miện một cái. An ảnh đế cũng trợn tròn mắt.

Di động vang lên rất lâu Jason mới bắt máy: “A lô, Thẩm Triệt à, có chuyện gì vậy? . . . . . . Như vậy sao, cũng được, nhưng mà lúc này tôi không ra được, hay là cậu tới đây đi? . . . . . . Ừm, được, tôi ở cao ốc Đế Vương, Studio nhiếp ảnh TOP, cậu tới thì nhá máy cho tôi . . . . . . . Được, cứ như vậy đi.”

Thấy Jason cúp điện thoại, An Gia Miện nhíu mi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Cậu nhóc kia nói muốn tới đây sớm bàn bạc với tôi.” Jason nhìn về phía An Gia Miện có chút đăm chiêu, “Cậu vì sao lại xem trọng Thẩm Triệt thế?”

“Cậu ta cũng không tệ, tuy so ra thì có kém hơn Tần Tu, nhưng vẫn có thể xem là lựa chọn tốt thứ hai.” An Gia Miện vừa nói vừa ngồi xuống, “Anh là người đại diện, tôi có nói gì cũng vô dụng, chính anh nếu cảm thấy không tốt sẽ không muốn ký ước với cậu ta.”

“Nếu không có được Tần Tu, Thẩm Triệt đúng là cũng không tồi.” Jason nhún nhún vai, “Tôi sở dĩ muốn ký hợp đồng với cậu ta, kỳ thực còn có một chút tư tâm.”

An Gia Miện bắt chéo chân, nhìn gương cười nhạt : “Ai mà không có tư tâm chứ.”

“Làm trong nghề này nhiều năm, đã rất lâu rồi tôi không có đóng cánh cửa lại như vậy. Tôi rất muốn nhìn Tần Tu sau này sẽ hối hận vì lựa chọn của mình. Cậu ta ký ước với Quan Triều, cho dù Jessica có khả năng nhưng cũng không đủ tài nguyên điện ảnh cho cậu ta. Cho dù điều kiện của cậu ta có hơn Thẩm Triệt nhiều thế nào đi nữa, tương lai cậu ta phát triển chắc chắn không bằng Thẩm Triệt ký ước với Tinh Bang.” Jason nói xong nhìn về phía An Gia Miện. Ảnh đế không nói gì, Jason cúi đầu nhìn lướt qua quần áo An Gia Miện, “Cái này phải sửa thế nào đây?”

“Tôi mua bộ này, hay là anh mua nhé?”

“Loại phong cách này tôi làm sao dám mặc đi ra ngoài? Đương nhiên là cậu mua, tàn thuốc cũng đâu phải tôi làm rớt!”

***

May mà trường quay có quần áo dự phòng, Jason không thể không thừa nhận tàn thuốc là do chính mình khi hút thuốc không cẩn thận đã làm rơi trên người An Gia Miện, đổi lấy mấy ánh nhìn khinh bỉ của nhân viên công tác. Tuy rằng nói như vậy thì có vẻ Jason là một người đại diện rất không chuyên nghiệp, nhưng chỉ có đại diện của át chủ bài chân chính mới tình nguyện chịu đội uất ức ở trên đầu để bảo vệ hình tượng hoàn mỹ cao quý của nghệ sĩ dưới tay mình.

Jason ấm ức đi theo An ảnh đế tới trường quay, An Gia Miện bắt đầu chụp bộ ảnh thứ hai.

“Ai, cậu tìm ai, bây giờ không thể đi vào. . . . . .”

Sau lưng truyền đến tiếng đối thoại, JASON loáng thoáng nghe thấy tên mình, liền quay đầu lại, nhìn thấy cậu thanh niên tóc xoăn bị nhân viên công tác ngăn ở hành lang, không khỏi kinh ngạc. Đến nhanh vậy? Jason lấy di động ra liền thấy, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ, có thể trường quay tiếng quạt gió lớn quá nên anh không nghe thấy chuông di động.

An Gia Miện thấy Jason xoay người rời đi cũng nhìn theo hướng của người đại diện. Ngoài cửa có một bóng người đang bị nhân viên công tác chặn ở ngoài. Tên nhãi kia rốt cuộc cũng ngẩng đẩu lên, một mớ tóc xoăn tự nhiên liền lộ ra.

Chỉ lát sau Thẩm Triệt được Jason dẫn vào, hai người lập tức đi vào phòng hoá trang. Khóe miệng An Gia Miện nhếch lên một tia cười lạnh. Không phải thực sự không hợp với tôi sao, có được cơ hội thăng tiến đương nhiên là không nỡ từ bỏ rồi. Cậu thực sự nghĩ đó là năng lực của chính cậu khiến cho Jason muốn ký hợp đồng sao?

Nhiếp ảnh sư nhất thời như hóc xương: “Ai nha, biểu cảm này có hơi chút không được rồi, dịu dàng lại một chút. . . . . .”

An ảnh đế mỉm cười thu lại biểu tình: “Thật ngại quá.”

Không được bao lâu Jason cùng Thẩm Triệt đã ra ngoài. Cậu thanh niên tóc xoăn đi ra tới cửa, quay đầu lại nói với người đại diện quyền uy cái gì đó, vẻ mặt kiểu “thật có lỗi”. Jason không nói gì chỉ gật gật đầu, nét mặt bình tĩnh nhìn Thẩm Triệt rời khỏi studio.

An Gia Miện cảm thấy có chút kỳ quái, chờ tổ chụp ảnh chụp xong, An ảnh đế vừa uống nước trợ lý đưa qua, vừa hỏi Jason: “Bàn bạc thế nào rồi?”

Sắc mặt Jason vô cùng khó coi: “Cậu ta từ chối.”

Đây thực là một chuyện thất bại, Jason nghĩ An Gia Miện tiếp theo sẽ hỏi vì sao, nhưng mà ảnh đế An chỉ nặng nề nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Jason nghe ngữ khí kia liền cảm thấy không ổn: “Cậu làm gì?”

“Đưa tôi.”

An Gia Miện dù sao cũng là ảnh đế, khi thật sự nghiêm túc thì vô cùng đáng sợ. Jason ma xui quỷ khiến thế nào lại đem chìa khóa xe của mình đưa cho đối phương, cho đến khi An ảnh đế cứ như vậy mặc trang phục chụp ảnh sải bước ra ngoài studio mới lấy lại tinh thần, vội đuổi theo ra hành lang, lớn tiếng gọi An Gia Miện đang bước vào thang máy: “Nửa tiếng sau còn phải chụp ảnh! Cậu đừng có làm bậy –“

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi