CHƯỞNG MÔN LẠI BỊ THIÊN ĐẾ BỨC HÔN NỮA RỒI

Sau khi tự bán mình không còn một mống nào, Thiên Đế bệ hạ thẹn quá hóa giận, cho Tiểu Hồng Điểu một thông điệp cuối cùng, “Tối nay, tối nay mà ngươi không khai ra, ta nướng ngươi lên ăn.”

Dứt lời phất tay áo một cái, khuôn mặt lạnh lùng vào phòng, lúc đóng cửa còn phát ra tiếng vang “rầm” nặng nề, đủ để chứng minh y tức giận bao nhiêu.

Thần Hoàn âm thầm tặc lưỡi, vâng vâng, nhìn trình độ tức giận của bệ hạ, đoán chừng bọn họ sẽ phải trải qua một đoạn thời gian sống khổ cực.

Tiểu Hồng Điểu nhìn cái sân vắng vẻ một chút, có chút nghi ngờ, “Người vừa mới nói, hắn hạ phàm cùng vài tiên nhân, trừ ngươi ra còn có ai?”

Thần Hoàn hơi do dự một chút, mới nói: “Bệ hạ đưa ta xuống, chủ yếu là để tìm Long Đế bệ hạ, trừ ta ra còn có…”

Hắn cười khổ một cái, “Thiên tướng thần ngự, Long Thương Gia.”

Tiểu Hồng Điểu cả kinh, “Lại là gã!”

Thần Hoàn than thở một tiếng, “Lần này bệ hạ quyết tâm phải tìm được ngài, Long tướng quân đã mang một đội thiên binh ra ngoài tìm ngài rồi, lấy năng lực của gã, nếu ngài không để lộ thân phận, chắc chắn không chạy khỏi sự đuổi bắt của gã.”

Tiểu Hồng Điểu trầm ngâm không lên tiếng, một lát sau nói, “Nhấc cái lồng chim ra xa chỗ này một chút.”

Thần Hoàn tuân lệnh làm theo.

Long Quân Trạch ngồi tĩnh tọa trong phòng một hồi, cuối cùng mới ổn định lại tâm thần từ lúc hoảng hốt thấy được khối Thiên Phượng Bia kia.

Y thở dài một cái, kéo cổ áo, lấy ngọc bội đeo trên cổ ra, tròng mắt màu tím vốn trong trẻo lạnh lùng dần hiện lên một tia ôn nhu rung động, “Sư tôn…”

Y hốt hoảng nhớ tới, cảnh tượng lúc Phượng Trường Ca đưa khối ngọc bội này cho y.

“Tiểu Hắc à, ngươi là hắc long, là hắc long gần ma tộc nhất, Long tộc luôn không thừa nhận hắc long các ngươi là một trong số họ, luôn liều mạng chèn ép các ngươi, vì thế không tiếc đuổi các ngươi xuống trần gian, nhưng, đây chẳng qua là bọn họ cho rằng như vậy, đồ đệ của Phượng Trường Ca ta, há lại có thể dễ dàng đọa ma như vậy, giữ chặt bản tâm, túc trực bên linh đài, tâm ma không ra, ngươi vĩnh viễn sẽ không có ngày đọa ma.”

Người nọ hơi cười, vẻ mặt ôn nhu lại hiền hòa, hắn đưa tay sờ đỉnh đầu thiếu niên một cái, an ủi: “Ngươi tâm tư thuần khiết, còn tốt hơn nhiều so với những con rồng kia, muốn đọa ma cũng là họ đọa ma trước, sẽ không đến lượt đồ đệ ta.”

Thiếu niên ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt đen sâu thẳm không có chút tia sáng nào, “Nếu… Nếu nhỡ may ta thật sự đọa ma thì sao?”

Bàn tay sờ đầu y của Phượng Trường Ca hơi dừng một chút, lấy một ngọc bội hình chim phượng trên cổ đưa cho y, âm thanh hơi giảm xuống, tỏ ra có chút uy nghiêm, “Khối ngọc bội này cho ngươi, cho dù ngươi đọa ma, nó cũng bảo vệ bản tâm ngươi không mất, nhưng ta hi vọng, ngươi vĩnh viễn sẽ không có ngày cần đến nó.”

Thiếu niên đưa hai tay trịnh trọng nhận lấy ngọc bội, kiên định gật đầu, “Ta sẽ không để sư tôn thất vọng.”

Phượng Trường Ca khẽ nâng cằm, cười ngạo nghễ, “Tiên thì sao chứ, ma thì sao chứ, chỉ cần ngươi vẫn là ngươi, không đánh mất bản tâm, ngươi vĩnh viễn là đệ tử của ta, sư tôn sẽ không bỏ rơi ngươi.”

Sư tôn vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi ngươi…

Nếu ngươi đã nói như vậy, tại sao lúc đầu ở Thục Sơn, ngươi muốn lấy ta làm tế phẩm, để thông linh lên Thiên Cung chứ?

Ta thích ngươi như vậy, quan tâm ngươi, nhưng mà trước khi ta mất đi ý thức, đại trận hiến tế kia rõ ràng khởi động!

Khởi động!

Lấy mạng ta để hiến tế, bình ổn loạn thiên hạ.

Ngươi là chưởng môn Côn Luân tông, ngươi phải lấy chúng sinh thiên hạ làm trọng, bỏ nhỏ là ta để đổi lấy việc lớn, đây là trách nhiệm của ngươi, ta không trách ngươi làm như vậy, nhưng ta oán, ta không cam lòng, nếu bây giờ ta còn may mắn sống sót, nếu ngươi nợ ta một mạng, ta cũng nên lấy lại một ít ta muốn.

Cảm tình của ta bị đè nén lâu như vậy, chỉ vì quan tâm ngươi, sợ làm khó ngươi, chưa bao giờ lộ ra ngoài.

Nhưng bây giờ…

Ta không cần cố kị nữa.

Y nắm chặt ngọc bội trong tay, cầm đến mức đầu ngón tay hơi trắng bệch, y lại như không cảm giác được, nhẹ nhàng nhắm mắt một cái, cố nuốt những ủy khuất không cam lòng kia xuống, chẳng qua là đáy mắt vẫn có chút đỏ lên.

Sư tôn, lòng dạ ngươi thật độc ác, bắt ta đợi ngươi, ta nhất định phải…

Y bỗng mở mắt, nhìn về một hướng phía tây, lẩm bẩm nói: “Kim Ti Khóa bị phá…”

Y phẩy tay áo một cái, ngay sau đó hóa thành một đạo ngân quang, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Phượng Trường Ca hung hăng duỗi ngươi, liếc nhìn lồng chim màu vàng bị đốt ra một cái hố, thở ra một hơi thật dài, “Cuối cùng cũng đi rồi.”

Tề Mục Nhiên dựa trên thân cây đánh giá hắn, ánh mắt hoảng hốt lướt về một vết sẹo dữ tợn trên cổ tay hắn, ánh mắt hơi híp một chút, “Ta nói này, nhiều năm như vậy rồi, ngươi không xóa vết sẹo kia đi sao? Quá khó coi.”

Phượng Trường Ca liếc nhìn vết sẹo trên cổ tay, phất ống tay áo một cái che nó lại, nhàn nhạt nói: “Không có gì, bình thường quần áo che đi là không thấy được.”

Tề Mục Nhiên đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Ta biết là ngươi muốn tưởng nhớ y mới cố ý không xóa, năm đó ngươi vì chạy trận pháp hiến tế đó, ước chừng mất hơn nửa máu Phượng Hoàng, nhưng người ta lại không biết tâm ý của ngươi, trực tiếp đọa ma xông lại công kích ngươi, chỉ có mình ngươi còn đần độn giữ nó lại!”

Phượng Trường Ca dửng dưng một tiếng, “Y là quá quan tâm ta, nhất thời bị đả kích quá lớn nên mới sinh tâm ma, có Phượng Huyết Ngọc bảo vệ tâm thần của y, y sẽ không giết ta.”

Tề Mục Nhiên phất tay một cái, “Được được được, đồ đệ của ngươi chính là bầu trời của ngươi, thật chưa bao giờ thấy được một sư phụ bảo vệ đệ tử như vậy.”

Hắn ngẩng đầu nhìn trời một chút, khóe miệng nâng lên một nụ cười nghiền ngẫm, “Ta đi trước, ngươi làm hỏng Kim Ti Khóa của y, tự mình bàn bạc với y đi.”

Dứt lời, trực tiếp hóa thành một đạo thanh quang, trong nháy mắt đã biến mất.

Phượng Trường Ca sờ cằm một cái, cúi đầu nhìn cái lồng dưới đất đã bị đốt ra một cái động, như có điều suy nghĩ, “Hay là… Dứt khoát hủy thi diệt tích?”

Hắn còn chưa kịp ra tay, đạo ngân quang đã rất nhanh phóng đến từ chân trời, rơi xuống đất hóa thành một huyền y nhân, còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mặt, tiếng cười nhạt đã truyền ra, “Được nha, dám chạy trốn, có phải muốn bây giờ ta nướng ngươi lên ăn…”

Nói đến một nửa câu bỗng nhiên dừng lại, y hơi mở to hai mắt, trợn mắt kinh hãi nhìn hồng y nhân che mặt nạ trước mặt, môi hơi run rẩy, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Tiểu Ngân Long, đã lâu không gặp nha.”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca rất hứng thú hỏi: “Ngươi vừa nói muốn nướng ai ăn đó?”

Phượng Trường Ca nâng một tay lên, một con Tiểu Hồng Điểu đứng trên lòng bàn tay hắn, “Là nó sao?”

Hắn sờ đầu Tiểu Hồng Điểu, mỉm cười nói: “Nó là linh thú ta nuôi, hôm nay không biết tại sao mãi chưa về, ta liền đến xem một chút, ngươi sẽ không để ý chuyện ta phá hỏng Kim Ti Khóa của ngươi chứ?”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca gãi gãi cằm nó, cười nói: “Tiểu Hồng à, tinh thần ngươi không tốt như vậy, có phải bị bắt nạt hay không, nói cho ta y bắt nạt ngươi như thế nào, ta đòi lại cho ngươi.”

Tiểu Hồng Điểu há miệng, nói: “Y muốn nướng ta ăn.”

Long Quân Trạch bỗng nhiên run cả người, đoạn tuổi thơ bi thảm kia chợt vang lên, sắc mặt trong phút chốc trở nên vô cùng kinh hoàng!

Phượng Trường Ca nhìn y một chút, mỉm cười nói: “Được rồi, ta đã từng nướng y rồi, ngươi liền chịu thiệt trở về đi, trở về liền làm đồ ăn ngon cho ngươi, chúng ta đi thôi.”

Hắn vừa nói, liền hóa quang, chớp mắt đã biến mất không thấy, chỉ chừa lại một cái lồng chim bị phá thành cái lỗ lớn nằm đó, chứng minh thật sự vừa mới có người ở đây.

Thần Hoàn đuổi đến từ sau lưng Long Quân Trạch, nhìn bệ hạ nhà mình đứng im nơi đó không nhúc nhích, không nhịn được đi lên phía trước, đưa ra một ngón tay… chọt chọt y.

“Phốc” một âm thanh vang lên, chớp mắt tại chỗ liền xuất hiện nhiều con Ngân Long lớn nhỏ như mãng xà, từng mảnh vẩy trên người không ngừng nổi lên, cả người đều cứng thành cây gậy, hiển nhiên thuộc về tình trạng báo động cao độ.

Tiểu Ngân Long ngây ngốc tại chỗ một lúc, hình như mới ý thức được đến việc nguy cơ đã đi rồi, duỗi duỗi móng rồng, chợt đi về một hướng phía trước, chạy thục mạng.

Thần Hoàn không nhịn được kêu, “Bệ hạ ngài đi đâu đó?”

Long Quân Trạch buồn bực nói: “Lãng phí cảm tình của bổn đế, ta liền đi phá hủy Thiên Phượng Bia!”

Thần Hoàn: “…”

Bệ hạ, hình như cái hướng đó… là hướng về tẩm cung của ngài… mà?

Thiên Phượng Bia ở sau lưng ngài cơ, ê!

Muốn chạy trốn cũng phải tìm một lí do thật tốt chứ…

—Hết chương 7—

Tác giả có lời muốn nói:

Long Quân Trạch: Lãng phí cảm tình của bổn đế, ta liền đi phá hủy Thiên Phượng Bia!

Phượng Trường Ca: Quên nói cho ngươi, ta sống ở trong Thiên Phượng Bia.

Long Quân Trạch: …

Long Quân Trạch: Người đâu!

Thần Hoàn: Có!

Long Quân Trạch: Biến Thiên Phượng Bia thành thế bồng lai tiên cảnh cho ta.

Thần Hoàn: …

Long Quân Trạch: Để cho hắn chìm đắm trong đó, đừng ra ngoài nữa.

Thần Hoàn: …

Phượng Trường Ca: …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi