CHƯỞNG MÔN LẠI BỊ THIÊN ĐẾ BỨC HÔN NỮA RỒI

Phượng Trường Ca bay được một đoạn, dừng lại bên một bờ hồ.

Tề Mục Nhiên đã sớm chờ ở đó, thấy hắn tới, vẩy tay ném một vò rượu cho hắn, cười nói: “Tiếp theo có dự định gì?”

Phượng Trường Ca nhận rượu, tiện tay vứt nắp vò đi, ghé sát vào ngửi một cái, lộ ra biểu tình hưởng thụ, “Đi một bước nhìn một bước thôi, có tên sát thần Long Thương Gia kia, biến cố quá nhiều.”

“Tiểu tử này, lại mời cả tôn sát thần xuống.” Tề Mục Nhiên cười mắng một tiếng, “Đó chính là đệ nhất thần tướng lúc đầu phụng bồi Long Đế chinh chiến thiên hạ, thần cản giết thần, phật cản giết phật, trừ Thiên Đế, không cho ai mặt mũi bao giờ, ta nhớ là gã đã thấy được hình dáng của ngươi đúng không?”

Phượng Trường Ca ngửa đầu lên trời đổ rượu vào miệng, chép miệng một cái, buông ra một tiếng cười, “Ừ, khi đó Phượng Hoàng tộc còn chưa bị diệt, ta đối với Long tộc cũng chưa bị ngăn cách lớn như vậy, tất nhiên cũng không đeo mặt nạ lên, ban đầu gã có gặp ta, nhưng mà hình dáng ta đã giấu đi bảy phần, cho dù gã có hoài nghi, cũng không có đủ chứng cứ, cũng sẽ không kết luận bừa bãi.”

Tề Mục Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy còn tạm được.”

Hắn thấy dáng điệu của Phượng Trường Ca từ đầu đến cuối vẫn từ tốn, bất giác có chút nghi ngờ, “Ta nói này, ngươi bị một tên tiểu quỷ ép đến tình cảnh như vậy, không định làm gì sao?”

Phượng Trường Ca lắc đầu một cái, “Thật ra cũng không phải chuyện xấu.”

Tề Mục Nhiên có chút hứng thú nhướng mi, “Nói thế nào?”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, phất tay thu vò rượu vào trong không gian, nói: “Chúng ta tìm Thần Hư Yêu Tổ kia lâu như vậy, một chút tung tích cũng không có, mục đích của gã là lật đổ Thiên Cung, đoạt vị trí Thiên Đế thống trị tam giới, bây giờ Thiên Đế hạ phàm, gã ắt sẽ có hành động, lại thêm chuyện bức hôn này, mục tiêu của gã sẽ là ta, dù sao ta cũng sẽ là Thiên Hậu, có thể lấy để uy hiếp Thiên Đế, như vậy thứ nhất, dụ rắn ra khỏi hang ngược lại cũng tốt, bây giờ thế lực phe địch không rõ, để tránh kéo Côn Luân tông xuống nước, ta không phải để lộ thân phận, chờ bắt được người đứng sau lưng gã, ta cũng không cần sợ đầu sợ đuôi như vậy nữa, đến lúc đó Thiên Đế sẽ không thể làm khó ta.”

Tề Mục Nhiên như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, “Phương pháp không tệ, có thể được.”

Phượng Trường Ca vỗ vai hắn, “Tạm thời ngươi về Côn Luân tông trước, bên cạnh y không có ai, nhỡ may Thần Hư Yêu Tổ tấn công đến, ta sợ y không chống đỡ được.”

Tề Mục Nhiên buông tay, “Ta thì không có vấn đề, còn ngươi, ngươi định làm gì?”

Phượng Trường Ca há hốc mồm, đang định nói là dạo chơi khắp nơi, chợt một con hạc giấy màu trắng xuất hiện giữa không trung, Phượng Trường Ca đưa mắt nhìn, đón lấy, một khắc sau, trong hạc giấy có một thanh âm trịnh trọng vang lên, “Phượng chưởng môn, mau đến Thiên Sơn, thân thể đồ đệ ngươi có động tĩnh!”

Lời này vừa nói, sắc mặt hai người nhất thời biến đổi, Tề Mục Nhiên sau khi hoảng sợ lại có chút nghi ngờ, Phượng Trường Ca lại không nén được kích động, “Thân thể có động tĩnh, chẳng lẽ là nguyên thần trở về? Ta phải đến Thiên Sơn một chuyến!”

“Ê, chờ một chút!” Tề Mục Nhiên kéo hắn lại, “Ngươi không cảm thấy kì quái sao, sớm không động muộn không động, hết lần này đến lần khác lại động lúc này, nhỡ đâu chưởng môn Thiên Sơn muốn kéo ngươi đến, muốn bắt ngươi để thành tiên thì sao? Ngươi cũng chưa từng nghĩ đến, có khả năng là do Long Thương Gia bố trí à?”

Phượng Trường Ca dừng chân một cái, ngay sau đó cười nhạt, “Kệ bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ là bức hôn mà thôi, bị bắt cũng sẽ không mất mạng, chuyện liên quan đến Mặc Huyền, ta không đánh cược được.”

Hắn dứt lời, trong nháy mắt hóa thành một đạo hồng quang, phóng lên cao, hóa quang bay đi, biến mất không thấy.

Tề Mục Nhiên nhìn luồng ánh sáng xẹt qua như sao băng, lắc đầu, khẽ thở dài một cái, “Haiz, một lần hai lần, cũng không để người ta yên lòng.”

Hai trăm năm trước, Phượng Trường Ca vừa ngồi lên chức chưởng môn Côn Luân tông, lúc xuống núi lêu lổng, bởi vì theo dõi tung tích một tà yêu gieo họa nhân gian, trong lúc vô tình cứu được một Hắc Long bị một cái Tỏa Long Liên vây khốn, Hắc Long này bị người ta bắt khi vẫn còn là ấu long, bởi vì loài người sợ nó lúc nào cũng có thể đọa ma, bị giam cầm trong Yên Miễu Hồ chừng tám mươi chín năm, sau đó được Phượng Trường Ca chặt đứt Tỏa Long Liên cứu ra, vốn lấy sự ngăn cách giữa Phượng Trường Ca và Long tộc, không thể nào thu một con rồng làm đồ đệ được, có thể lúc đó con rồng này trùng hợp là Hắc Long, bị Long tộc thiên giới đuổi khỏi tộc, giáng xuống làm Hắc Long phàm trần, hắn có bao nhiêu ý định muốn cho đám Long tộc kia nhìn bằng con mắt khác xưa, thu Tiểu Hắc Long làm đồ đệ, từ đó chuyên tâm dạy bảo.

Tiểu Hắc Long không phụ kì vọng của hắn, không chỉ có thực lực tiến triển thần tốc, tâm tư lại thuần khiết, trình độ hiếu thuận với Phượng Trường Ca có thể nói là cao nhất, muốn gì được đó, gần như không có tật xấu nào, ngay cả Thanh Hồng ban đầu nhìn nó không thuận mắt cũng dần có vẻ mặt ôn hòa, một đôi thầy trò kia, đã từng có không biết bao nhiêu người ngoài muốn giết, có bao nhiêu sư phụ thầm hận không thể có được một đệ tử xuất sắc như vậy hầu hạ bên cạnh, nhưng tất cả, đều tại lúc Trấn Yêu Tháp Thục Sơn bị phong kín mà vỡ nát.

Tề Mục Nhiên thở ra một hơi thật dài, phất ống tay áo, bồng bềnh lướt đi.

Mỗi người đều có số mạng riêng, khuyên đã khuyên rồi, có nghe hay không chính là chuyện của họ.

Hắn sống quá lâu, sầm uất thế gian đã sớm nhìn chán, tình tình yêu yêu, cũng chỉ là như vậy thôi.

Long Quân Trạch cảm thấy trạng thái bây giờ của mình rất kì lạ.

Y vừa thấy Phượng Hoàng thần, đoạn tuổi thơ bi thảm kia lập tức bị khơi dạy trong lòng, khiến tâm thần không yên, linh đài dao động, điều tức một lúc mới khôi phục lại như cũ, nhưng khi y vừa mở mắt, lại đi đến một nơi giống đáy hồ.

Nói là đáy hồ cũng không đúng lắm, bởi vì trước mặt y có một tấm kính trong suốt, bên ngoài mặt kính là một hành lang bị nước hồ nhuộm xanh thẳm, không có một bóng người.

Y đang tự nghi ngờ, còn tưởng rằng đây là ảo giác, cúi đầu nhìn một cái, nhưng phát hiện không biết từ lúc nào mình đã biến thành một con Hắc Long.

Hắc Long dài hơn trăm mét cuộn lại một vòng, đầu rồng hướng về phía hành lang, móng rồng không có lực co ro, cả người mệt mỏi bủn rủn không thể động đậy, ngay cả khi y cho rằng mình mở mắt ra được, cũng chỉ là thần thức lơ lửng trên không, trên thực tế mắt rồng vẫn nhắm chặt.

Thân thể này… Chính là Hắc Long y dùng khi còn ở phàm trần!

Nhưng tại sao y lại ở đây?

Đang tự hỏi, trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân “bình bịch”, một người y không thể quen thuộc hơn nữa, chậm ra bước đến từ bên kia hành lang.

Thân thể to lớn của Hắc Long bỗng nhiên run lên, mang theo một trận sóng nước rung động, một âm thanh lẩm bẩm thật thấp gần như không thể nghe thấy vang lên:

“Sư — tôn!”

—Hết chương 8—

Tác giả có lời muốn nói:

Long Quân Trạch: Sư tôn!

Phượng Trường Ca: Tiểu Hắc!

Long Quân Trạch: Sư tôn ta thật là sợ, ta đang ở nơi nào?

Phượng Trường Ca: Đừng sợ đừng sợ, ngươi đang ở Thiên Sơn.

Long Quân Trạch: …

Phượng Trường Ca: Tiểu Hắc? Tiểu Hắc ngươi đi đâu?

Sau một nén nhang, Thiên Sơn.

Long Quân Trạch: Ha ha ha, ta cuối cùng cũng bắt được ngươi!

Phượng Trường Ca: …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi