CHUYỆN THỜI HỒN NHIÊN

Chân trái Lâm Lỗi được bác sĩ chẩn đoán bị gãy, cô phải bó bột vài tháng. Chỉ còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi đại học, sinh hoạt ở trường của cô trở thành một vấn đề, chưa kể việc ôn tập, thi cử nặng nề.

Để tránh rắc rối không đáng có, Lâm Lỗi khăng khăng nói với bà Lưu là cô vô ý bị ngã đập vào kệ sách, không liên quan gì đến Vi Vi.

Vi Vi cực kỳ tự trách bản thân, cô ở bên Lâm Lỗi 24/24, cơm bưng nước rót, đỡ cô đi vệ sinh, còn chủ động giúp cô lau người…

Lâm Lỗi được chiều mà sợ, lúc Vi Vi đưa tay định cởi nút áo, cô dùng tay che kín ngực theo bản năng.

“Chậc… Nhị Lỗi cậu sợ gì chứ? Tớ đâu có thả dê cậu.”

Lâm Lỗi không buông tay, mặt ửng hồng, ngay cả hơi thở cũng dồn dập.

Vi Vi nhúng chiếc khăn nóng, dỗ dành Lâm Lỗi: “Được rồi, ngoan đi, mấy ngày rồi cậu không tắm rửa, tớ lau người giúp cậu, nếu không thì khó chịu lắm.”

“Không cần.” Lâm Lỗi từ chối.

“Cậu ghét tớ à? Hay là… cậu giận tớ?” Vi Vi vì gián tiếp gây ra sự cố làm Lâm Lỗi gãy chân nên rất áy náy, tự trách mình rất lâu. Cô rất hy vọng dùng hết sức mình bù đắp lỗi lầm, nhưng vì chưa bao giờ chăm sóc người khác nên mấy ngày ở bệnh viện cô luôn gây ra đủ thứ trò cười.

“Không phải…”

“Vậy thì tại sao?”

Đối mặt với Vi Vi đang chất vấn vẻ khổ sở, đương nhiên Lâm Lỗi không thể nói ra nguyên nhân thực sự: bởi vì… bởi vì tớ không chịu nổi mỗi khi cậu đến gần, mỗi lần tiếp xúc là một lần… cô sợ Vi Vi sẽ coi mình thành một kẻ lập dị.

Vi Vi siết chặt chiếc khăn lông trong tay, gương mặt xinh xắn thanh tú lộ ra vẻ mong đợi và thận trọng, đây là vẻ mặt chưa từng thấy ở cô tiểu thư kiêu ngạo này.

Lòng Lâm Lỗi mềm nhũn, cô nín thở thả tay ra, anh dũng hy sinh nằm đó, để Vi Vi dùng khăn lau người giúp mình.

Vi Vi nhẹ nhàng luồn tay vào trong quần áo Lâm Lỗi, tỉ mỉ chà lau từng tấc da thịt, giặt khăn vài lần xong rồi bưng chậu nước ra ngoài đổ.

Thấy Vi Vi đi xa, cơ thể căng thẳng của Lâm Lỗi cuối cùng mới thả lỏng. Cô quay đầu để gió từ cửa sổ thổi vào mặt, dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng.

Bà Lưu thờ ơ với việc con gái thứ ba bị gãy chân, tựa như bà đã sớm đoán trước tình huống này, tiếp tục càn quét trên bàn mạt chược, thoải mái nói: “Con nhà ai mà không ngã gãy tay gãy chân, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.”

Bạn chơi bài A thán phục ném xuống một quân Lục Bính: “Chị Lưu, chị không lo vụ gãy chân này ảnh hưởng đến việc thi đại học của Nhị Lỗi sao? Con bé sau này tới trường chắc hẳn sẽ bất tiện, có lẽ áp lực của con bé rất nặng đấy.”

Bà Lưu rút một quân bài cho mình: “Không ảnh hưởng nhiều.”

Bạn bài kia không hiểu: “Tâm lý Nhị Lỗi vững thật.”

Bà Lưu ném quân bài trong tay xuống: “Nhị Lỗi dù không gãy chân thì cũng không thi đậu đại học được, con nhà mình mấy cân mấy lượng tôi biết quá mà.”

Mẹ Vi Vi – bà Hoàng – rảnh rỗi nên cũng đến tiệm mạt chược, nghe bà Lưu nói vậy không thể không lên tiếng: “Chị Lưu khiêm tốn quá, con bé Nhị Lỗi chắc chắn có thể thi đậu đại học, nghe Vi Vi nhà em nói con bé học tiến bộ rất nhanh, lần trước thi xếp vào top 10 của lớp đấy.”

Bà Lưu sửng sốt, bà chưa bao giờ quan tâm thành tích học tập của Lâm Lỗi, bà chỉ biết học lực của con bé ở mức trung bình, kém xa Lâm Lam, cũng không biết chuyện Lâm Lỗi học hành tiến bộ.

“Thế hả?”

“Tất nhiên rồi, Nhị Lỗi nhìn là biết đứa trẻ thông minh, quyết đoán, mạnh mẽ hơn con bé Vi Vi nhà em rất nhiều. Cái con nhóc đó suốt ngày chỉ thích làm đẹp, không bận tâm chuyện học hành gì cả.”

Giọng bà Lưu không còn chắc chắn, bà nhìn chăm chăm vào bài mình, lẩm bẩm: “Thông minh cái gì, lớn chừng đó tuổi mà không biết nấu cơm, ăn mặc y như thằng con trai, tôi còn lo sau này nó không lấy chồng nổi. Tốt nhất là cứ như Vi Vi vậy, tươi tắn xinh xắn, tôi thích cặp mắt to của con bé.”

Bà Hoàng cười nói: “Mỗi đứa có tính cách khác nhau mà.”

Bạn bài ngồi đối diện ném xuống quân Nhị điều.

Bà Lưu hưng phấn đẩy bài: “Ù!”

Tiệm mạt chược nhốn nháo lên, mọi người ồn ào đòi bà Lưu đãi, đánh cả buổi trưa cộng với ù năm bàn, tiền thắng không ít!

Bà Lưu cười gọi chủ tiệm cho một đống đậu phộng với bia, mọi người tụ tập ăn uống, tán gẫu chuyện nhà, thời gian nhanh chóng trôi nhanh trong tiếng ồn ào.

Từ khi ở bệnh viện về, Lâm Lỗi bắt đầu chống nạng tập đi, cô yên tâm nhận sự chăm sóc của Vi Vi, yên ổn ở nhà dưỡng bệnh bảy ngày. Mỗi tối bà Lưu hầm canh xương, nói là có người bạn chơi bài mổ bò nên xương nhiều quá ăn không hết… Thực tế là bà đi bộ hai dặm đường để mua về bồi bổ cho Lâm Lỗi, nhưng bà không muốn nói ra.

Buổi tối trước khi Lâm Lỗi quay lại trường, bà Lưu biến mất.

Người không ở tiệm mạt chược, đến giờ cũng không về nhà. Lâm Lỗi không chờ được bà đành phải tự về phòng trên lầu hai chuẩn bị đi ngủ. Tóc cô ngứa ngáy khó chịu, ban ngày Vi Vi đã đề nghị gội cho cô nhưng rất xấu hổ, tóc cô quá bết nên sợ làm bẩn tay Vi Vi, lại càng sợ ảnh hưởng đến tự trọng bản thân. Cô là người thuộc chòm sao Xử Nữ, theo đuổi sự hoàn mỹ, luôn muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình với người khác, nhất là với người cô để ý nhất kia.

Ngủ không được, Lâm Lỗi quyết định tự mình xuống lầu gội đầu.

Cô đun một ấm nước, cầm một chiếc khăn khô, vụng về gội đầu ở bồn rửa tay trong sân, chân bị thương gác lên một chiếc ghế đẩu nhỏ.

Cửa nhà bị đẩy ra, bà Lưu đã về, bà nhờ hai thanh niên giúp đỡ một “quái vật khổng lồ” xuống, cười nói cảm ơn hai người ấy.

Thời tiết âm hơn 10 độ, tóc Lâm Lỗi bị đông cứng một phần, thay vì chào bà Lưu, cô chống nạng vào phòng lấy máy sấy.

“Nhị Lỗi?” Bà Lưu hét to.

“Sao ạ?” Giọng Lâm Lỗi không kiên nhẫn.

“Sao không biết chào hỏi mẹ hả? Chả tí lễ phép nào.”

Lâm Lỗi ứng phó cho qua chuyện: “Mẹ mới về.”

Bà Lưu khiêng con quái vật vào nhà, vui vẻ vỗ vỗ tay: “Cái này nặng quá, làm mẹ mệt chết.”

Lâm Lỗi tò mò nhìn qua: “Đó là cái gì?”

Bà Lưu đắc ý: “Xe lăn đó, sợ con đi học bất tiện nên mẹ mua cho con chiếc xe lăn cũ. Ngày mai nhờ chú Triệu chở giúp tới trường, cái này thuận tiện hơn dùng nạng.”

“À.” Lâm Lỗi nhìn chiếc xe lăn rồi nhìn gương mặt đỏ bừng vì lạnh của bà Lưu, cảm giác ấm áp dâng lên từ tận đáy lòng.

Lúc này bà Lưu mới chú ý đến mái tóc bị đông cứng của Lâm Lỗi, lại hét lên: “Sao mà cái con bé này lại không chịu nghe lời vậy chứ, đã nói không được đụng nước mà còn gội đầu hả?!”

Lâm Lỗi lẩm bẩm: “Đầu ngứa quá, mấy ngày rồi không gội đầu.”

Bà Lưu nhìn con gái thứ ba đầy vẻ ghét bỏ: “Lại đây mẹ gội cho.”

Nếu Lâm Lỗi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên mẹ cô giúp cô gội đầu.

Khi dòng nước ấm chảy xuống, lòng Lâm Lỗi ấm áp mềm mại, như thể cơn gió xuân nhẹ nhàng đẹp đẽ vừa thổi qua. Lực tay bà Lưu không nặng không nhẹ, cẩn thận xoa xoa tóc con gái, mặt toát lên ánh sáng mẹ hiền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi