CHUYỆN THỜI HỒN NHIÊN

Vi Vi cầm quyển vở nhỏ ngồi trong phòng Triệu Phi nghe anh giảng giải một đống kiến thức về điều dưỡng, ghi lại rất nhiều nhưng không hiểu câu nào.

“Hiểu chưa?” Triệu Phi gõ gõ tay lên bàn như thầy giáo.

Vi Vi ngờ nghệch lắc đầu.

“Đúng là óc heo, chuyện đơn giản vậy mà nghe không hiểu hả?”

Vi Vi nổi giận: “Triệu Phi, anh nói ai óc heo hả?!”

“Nói em chứ ai, đi nhanh đi, đừng ở đây quấy rầy anh, thời gian của anh rất quý báu.”

“Anh mới là đồ óc heo á, không chỉ có óc heo mà còn tim heo, gan heo, phổi heo… Đừng tưởng em không biết, suốt ngày chỉ biết gọi video với bạn gái.”

Triệu Phi đứng dậy đẩy Vi Vi ra khỏi cửa, “Anh gọi video với bạn gái thì sao hả? Có bản lĩnh thì tìm bạn trai mà gọi video đi.”

“Anh…” Vi Vi tuy đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều nhưng trước mặt anh trai Triệu Phi, cô vẫn là cô nhóc vui buồn thất thường. Trước giờ Triệu Phi không nhường cô, ở nhà là thích gây gổ ầm ĩ với cô, không phân lớn bé.

“Lại chuyện gì nữa? Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi mà còn cãi tới cãi lui, không thể yên ổn ở chung được sao?” Bà Hoàng từ bếp đi ra, trong tay cầm cái chày cán bột.

“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.” Triệu Phi cười hì hì.

Vi Vi lại không chịu bỏ qua, cô quay đầu lại: “Mẹ, anh chửi con là óc heo đó, mẹ nói xem có tức không.”

Bà Hoàng thở hắt ra, bất lực nhìn con trai: “Phi Phi, em nói có thật không?”

Triệu Phi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm Vi Vi, lại nhanh nhẹn đổi mặt nở nụ cười tươi tắn nói với bà Hoàng: “Mẹ đừng có nghe Vi Vi nói nhảm, con giỡn với nó thôi mà.”

Vi Vi khinh bỉ: “Có người giỡn vậy hả?”

“Được rồi! Phi Phi, con không được nói em vậy nữa, Vi Vi con thì đừng ở suốt trong phòng anh, thi đại học lửa xém đến lông mày rồi, con phải tranh thủ thời gian học hành chứ!”

Vi Vi mím môi, siết chặt quyển sổ trong tay.

Bà Hoàng nói xong lại tiếp tục quay vào bếp cán bột. Vi Vi cầm sổ về phòng, nhìn đống ghi chép dày đặc thì thấy đau đầu.

Từ mai trở đi cô phải đảm nhận nhiệm vụ “vệ sĩ” cho Lâm Lỗi, chịu trách nhiệm về toàn bộ hoạt động, ăn uống hàng ngày của Lâm Lỗi, cho đến khi cái chân bị thương kia của cô ấy hoàn toàn bình phục.

Tôi với Vi Vi đỡ Lâm Lỗi về ký túc xá. Lý Tuyết mặc chiếc váy đỏ rực đứng xoay tới xoay lui trước gương, búi tóc, còn tô son đỏ.

“Tuyết Tuyết, bà trang điểm lộng lẫy vậy định đi hẹn hò à?” Vi Vi ngồi xuống nhìn Lý Tuyết.

Lý Tuyết dùng tay vén mấy sợi tóc mái che khuất vầng trán cao của mình, “Mấy bà không biết à? Tối nay lớp mình giao lưu với lớp tự nhiên.”

“Giao lưu? Với lớp Tự nhiên hả? Tin bà ở đâu ra đấy?”

“Dương Phàm nói đó.”

“Dương Phàm nói khi nào sao tụi tui không biết.”

“Mới nói xong, à, tại mấy bà không có đây…” Lý Tuyết thả mái tóc búi xuống, “Mấy bà cũng sửa soạn đi, khó khăn lắm mới có giao lưu với lớp tự nhiên, chắc chắn có thể gặp nhiều trai đẹp chất lượng cao, không thể làm mất mặt lớp Văn chúng ta được.”

“Chậc… Lý Tuyết, sao trong đầu bà toàn chuyện vớ vẩn vậy, giao lưu thân thiện mà bị bà nói làm như đi xem mắt.”

“Hừ, dù sao thì nếu không có trai đẹp tui cũng không thèm đi, không bằng ở lại phòng tự học.”

“Nhìn bà ăn diện thế này, trai đẹp thấy cũng vòng qua chỗ khác.”

Lý Tuyết không phục đứng trước mặt Vi Vi: “Triệu Vi Vi, bà có ý gì, tui ăn mặc làm sao? Trêu tức bà à?”

Vi Vi nghiêm túc: “Bà nhìn mình đi, từ trên xuống dưới bốn màu, hơn nữa cái váy đỏ này không hợp với bà, nhìn bà có vẻ tròn trịa.”

Lý Tuyết phồng má, đứng trước gương nhìn lại lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy đúng là nhìn mập hơn trước.

“Vậy bà nói xem tui nên mặc gì?”

Vi Vi đảo mắt, mở ngăn tủ mình rút ra chiếc váy dệt màu đen đưa cho Lý Tuyết: “Tui là bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc đó, bà mặc cái váy này của tui thử xem.”

Lý Tuyết cũng không khách sáo, nhận rồi thay ngay ra, dáng người Vi Vi không khác cô là mấy, váy này cô mặc đúng thật là đẹp hơn chiếc váy đỏ rất nhiều, còn tôn nước da trắng của cô lên.

“Thế nào? Mắt nhìn của tui tốt đúng không?” Vi Vi đến trước gương giúp Lý Tuyết chỉnh cổ áo.

Lý Tuyết hài lòng nhìn mình, cực kỳ tự luyến nói: “Sao tui lại có thể đẹp thế này chứ!”

Vi Vi làm ra vẻ buồn nôn, tỏ vẻ mình chưa thấy ai tự luyến đến vậy. Lý Tuyết lại quấn lấy cô đòi trang điểm giúp.

Người từ bé đã mơ ước làm chuyên viên trang điểm Vi Vi cuối cùng có cơ hội thể hiện tài năng mình, sảng khoái đồng ý. Cô trang điểm cho chúng tôi mỗi người một phong cách, từ trang phục đến kiểu tóc, lông mày, màu son đều phối hợp tỉ mỉ… Dáng người tương đồng nên chúng tôi dễ mặc chung đồ với nhau, ngoại trừ Dương Phàm.

Dương Phàm khi về thấy chúng tôi đang thay quần áo, trang điểm, mặt khó hiểu: “Chúng ta chỉ đi giao lưu chia sẻ, trao đổi kinh nghiệm học tập thôi, các cậu ăn mặc trang điểm long trọng vậy, định lên sân khấu biểu diễn sao?”

Vi Vi đang tỉa chân mày cho Ngưu Thụy, cầm lưỡi dao lam nói với Dương Phàm: “Đâu có long trọng, chúng tớ chỉ xinh đẹp hơn tí thôi sao, khó khăn mới có cơ hội giao lưu, trưởng phòng đại nhân có muốn thay váy không, bộ đồ này cậu mặc gần nửa tháng rồi nhỉ.”

Dương Phàm vì tiết kiệm thời gian nên hai tuần mới giặt áo khoác dày một lần, ngày thường đúng giờ tắm rửa xong chỉ thay đồ lót và quần mùa thu.

“Quần áo này tớ mới thay không lâu…” Dương Phàm ấp úng, “Lâm Lỗi cũng không mặc váy kìa, mấy cậu đừng làm quá để người ta chú ý.”

Vi Vi: “Lâm Lỗi là trường hợp đặc biệt, từ nhỏ tới lớn cậu ấy không mặc váy, không giống cậu.”

Dương Phàm: “Đều là con gái mà sao không giống nhau? Lâm Lỗi không mặc tớ cũng không mặc. Các cậu cũng vừa vừa phải phải thôi, chỉn chu một tí là được, thực sự thì không cần phải cố tình trang điểm… phòng khác người ta còn mặc đồng phục đi ấy.”

Vi Vi: “Người ta là người ta, chúng tớ là chúng tớ. Con gái không phải nên sửa soạn xinh đẹp sao, đồng phục xấu lắm.”

Lý Tuyết phụ họa: “Vi Vi nói đúng, tớ muốn đẹp hơn, đi ra ngoài cảm giác như mình tỏa sáng lên hahahaha.”

Dương Phàm liếc Lý Tuyết: “Còn tỏa sáng? Cậu cho rằng mình là ngọc quý sao?”

Lý Tuyết le lưỡi, làm mặt xấu với Dương Phàm.

Hoạt động giao lưu được tổ chức ở giảng đường, phòng tôi vì trang điểm thay đồ nên đến trễ, một phút trước khi hoạt động bắt đầu mới vội vàng chạy đến nơi.

Cũng may Dương Phàm đã để dành mấy chỗ cho chúng tôi. Chúng tôi vừa ngồi xuống, Lục Kiều đã lên sân khấu khuấy động không khí. Cậu ta và Châu Kiệt Thụy biểu diễn một đoạn tướng thanh chọc mọi người cười vang. Tôi cười không kiềm chế được đến mức suýt đau sốc hông, Vi Vi và Ngưu Thụy cười ngã lên vai nhau.

Phần giữa chương trình là phần chia sẻ, đại diện hai lớp lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình. Lớp tôi đẩy Dương Phàm ra làm đại diện, bên lớp 12/1 là Trương Gia Vũ.

Sau lần cùng nhau về nhà ấy, mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều không được tự nhiên, xấu hổ, ngại ngùng, hồi hộp, thẹn thùng, lúng túng. Tôi cố ý không nhìn cậu ấy, cúi đầu nghịch mấy sợi tóc của mình.

Trương Gia Vũ vừa cất tiếng, nữ sinh lớp văn đã reo hò, hoạt động tích cực hơn khi đi học nhiều, đặt câu hỏi liên tục, cười khúc khích không ngừng, còn có người bắt cậu ấy biểu diễn.

Lục Kiều đứng ra giải vây: “Mấy bạn đẹp ơi, ‘cao thủ học hành’ của chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm chia sẻ kinh nghiệm học tập thôi, biểu diễn thì giao cho tôi, mấy bạn muốn nghe bài gì thì cứ nói.” Lục Kiều dừng lại, cười xoa xoa mái tóc ngắn của mình, không chút khiêm tốn nói: “Tôi đây chính là micro di động.”

Mấy bạn gái cũng không từ chối, sôi nổi yêu cầu bài, Lục Kiều hắng giọng hát một đoạn “King of K” của Trần Dịch Tấn. https://www.youtube.com/watch?v=Sm_DVsixxsk

Lục Kiều bình thường hi hi ha ha, lúc hát lại như biến thành người khác, cực kỳ tình cảm, rất tập trung, trong giọng hát còn có phần khàn khàn buồn thương, lúc hát luôn nhìn về phía tôi…

Lý Tuyết kích động dán mắt vào Lục Kiều: “Mấy bà có phát hiện không? Lúc cậu ấy hát cứ nhìn tui, mấy bà nói xem có phải cậu ấy có ý với tui không?”

Tôi im lặng không nói, Ngưu Thụy nói toạc ra: “Sao tớ cảm thấy cậu ấy nhìn Tĩnh Tĩnh mà?”

Mắt Lý Tuyết tỏa sáng lấp lánh, mê mẩn theo tiếng hát Lục Kiều: “Sao lại thế được, rõ ràng là cậu ấy nhìn tui.”

Hát xong một bài, cả giảng đường chìm trong yên lặng, mọi người chưa thoát khỏi bầu không khí buồn bã của bài tình ca. Lý Tuyết là người đầu tiên đứng lên vỗ tay cuồng nhiệt.

Sau đó cả phòng bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm dậy, bên dưới có người la lên: “Hát thêm bài nữa đi!”

Lục Kiều cúi chào mọi người, “Hôm nay thời gian có hạn, lần sau có cơ hội sẽ hát cho mọi người nghe tiếp! Chúng ta chơi trò chơi tiếp theo đi.”

Vi Vi lo Lâm Lỗi ở phòng một mình buồn nên quay về sớm ở cùng cô ấy. Bốn người còn lại chúng tôi ở đến khi hoạt động kết thúc. Năm phút cuối, người dẫn chương trình phát mỗi người một tấm thiệp nhỏ, yêu cầu mọi người viết lời chúc lên, ghi họ tên và lớp mình, hai lớp sẽ trao đổi thiệp với nhau. Theo cách này, mỗi người chúng tôi đều nhận được một tấm thiệp từ người bạn xa lạ, mọi người đều phấn khích, hơi giống như trò rút thăm trúng thưởng, không biết mình sẽ nhận được thiệp chúc phúc của người bạn nào.

Lý Tuyết nhận được tấm thiệp thì nhảy dựng lên, má ửng hồng, kích động đến nói năng lộn xộn, “Tui tui tui… tui thực sự nhận được tấm thiệp của Lục Kiều, là bạn mới nãy hát rất hay đấy!”

Tôi hé mắt chậm rãi mở tấm thiệp mới nhận được ra, nhìn thấy ba chữ kia thì không khỏi bật cười thành tiếng.

Chỗ ký tên có ba chữ được viết bằng bút máy rất đẹp: Trương Gia Vũ.

Hy vọng bạn: Khỏe mạnh vui vẻ, ước mơ trở thành sự thật.

Tôi cẩn thận giấu tấm thiệp vào túi, nhìn thoáng qua phía Trương Gia Vũ. Cậu ấy đang cúi đầu nhìn tấm thiệp vừa nhận được, tôi ôm lòng riêng hy vọng trời sẽ ưu ái cho tôi một lần, để cho Trương Gia Vũ nhận được tấm thiệp của tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi