CHUYỆN TRONG HẺM


Sau khi đáp máy bay, Cảnh Hạ Vũ đưa Quý Ninh Hinh về nhà.

Tạm biệt nàng xong vừa quay lưng bước đi thì bị Quý Kim Ngọc gọi lại, đóng gói hai đứa trẻ mang lên nhà.
Mấy ngày nay trái tim của Quý Kim Ngọc như bị treo lên cao, con gái không liên lạc được, Cảnh Hạ Vũ đi tìm cũng không có cách nào gọi điện.

Trái tim người làm mẹ cứ thấp thỏm không yên.
Bây giờ đã về được đến nhà, có nói thế nào bà cũng bắt hai người ở lại không cho đi đâu.

Để an ủi trái tim mẹ già, Quý Ninh Hinh ngoan ngoãn ở lại, không vội đến Nhất Niệm.

Chỉ là uỷ khuất Cảnh Hạ Vũ bị nàng liên luỵ cũng không được đi đâu.
"Xin lỗi, cũng tại chị..."
"Chị có lỗi gì? Là em tình nguyện, đừng nghĩ linh tinh nữa"
Cảnh Hạ Vũ cắt ngang, không cho nàng nói nữa.

Hơn nữa, ừm, cô cũng rất thích ở lại đây, ngủ chung một phòng với Quý Ninh Hinh.

"À, đúng rồi, có cái này đưa chị"
Cô đứng dậy, đi nhanh vào phòng ngủ, từ cái ngăn nhỏ của ba lô lấy ra cái móc khoá hôm trước nhặt được, đưa đến trước mặt nàng.

"Oa, chị còn nghĩ nó mất luôn rồi, chị tìm mãi mà không thấy đâu"
"Hôm trước ở trên núi đi tìm chị em vô tình nhặt được, nhưng loay hoay mãi nên em quên mất"
Quý Ninh Hinh nhận lại đồ, nâng niu trong lòng bàn tay.


Nàng vô cùng quý trọng những thứ Cảnh Hạ Vũ đưa cho, cất giữ rất cẩn thận.

Cái móc khoá này từ lúc nhận được chưa hề rời khỏi nàng, lúc phát hiện nó rơi mất nàng còn buồn rõ lâu.

Không biết phải ăn nói thế nào với cô, cũng may bây giờ đã tìm lại được.

...!
Phải đến một tuần sau Quý Kim Ngọc mới đồng ý thả Quý Ninh Hinh ra cho nàng bay nhảy, Cảnh Hạ Vũ cũng đã sớm quay về căn phòng nhỏ của mình.

Sinh hoạt diễn ra như thường, Quý Ninh Hinh mở cửa Nhất Niệm, thỉnh thoảng ầm ĩ với Lý Niệm Dao vài chuyện vặt vảnh.

Cảnh Hạ Vũ vẫn đi làm, đi học, vẽ tranh cho người ta kiếm tiền sinh hoạt.

Cũng sẽ bỏ ra chút thời gian đến Nhất Niệm ngồi ngắm Quý Ninh Hinh, để nàng bốc lột sức lao động, giúp nàng ti tỉ chuyện lặt vặt, chưa kể phải vẽ tranh cho nàng làm kỉ niệm.
Dù vậy nhưng vẫn không một lời kêu ca, ngược lại còn có vẻ như cô rất hưởng thụ sự "ngược đãi" này.
Kể từ nguy hiểm lần trước, Cảnh Hạ Vũ ý thức được sự cần thiết của điện thoại thông minh ngày càng rõ.

Cô dùng số tiền vẽ tranh vừa nhận được đi mua một cái di động mới, là loại rẻ tiền nhưng vẫn có kết nối mạng đầy đủ.
Quý Ninh Hinh giúp Cảnh Hạ Vũ tạo weibo và wechat, sau đó bảo Cảnh Hạ Vũ viết một bài đăng lên trang cá nhân, nàng chỉ cần chuyển tiếp để thông báo với mọi người về tài khoản mạng xã hội của cô.

Sau này Cảnh Hạ Vũ sẽ tự mình trao đổi và nhận yêu cầu của khách hàng.
Phía dưới bài đăng đầu tiên của Cảnh Hạ Vũ có rất nhiều bình luận từ những người yêu nghệ thuật.

Ai không biết còn tưởng đây là weibo của nghệ sĩ nổi tiếng nào đó.

...!
Một ngày đẹp trời nào đó.
Cảnh Hạ Vũ đang ngồi phía sau vườn chăm chú phát hoạ thì điện thoại báo có tin nhắn wechat.

Màn hình hiển thị tên của Quý Ninh Hinh, cô vội buông cọ, ấn vào xem.

Quý Ninh Hinh gửi qua một nhãn dán hình mèo con khóc huhu, theo sau là tin nhắn âm thanh.
Cảnh Hạ Vũ cười nhẹ, click vào tin nhắn, âm thanh vừa vang lên đã nghe thấy nàng ở phía bên kia bù lu bù loa như con mèo nhỏ trên kia, mách lẻo.
"Hạ Vũ, dạo này không biết thế nào mà nhiều người kéo về hẻm mở quán quá.

Con hẻm yên tĩnh của chị tự dưng lại ồn ào náo nhiệt lên rồi, khách ghé Nhất Niệm cũng nhiều nữa, chị làm không có xuể"
Quý Ninh Hinh ở trong điện thoại có vẻ như rất ấm ức, giọng điệu như muốn nói chị đang rất tủi thân, mau đến dỗ chị đi.
Cảnh Hạ Vũ phì cười với suy nghĩ của mình, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi tới chỗ nàng, không quên ôm theo Tiểu Hùng.
Đúng là đã hơn một tuần Cảnh Hạ Vũ chưa ghé lại Nhất Niệm, gần đây cô thật sự rất bận.

Nhìn con hẻm nhỏ thường ngày vắng người qua lại, đột nhiên xuất hiện nhiều người đi đi lại lại có chút không quen.
Tiệm hoa, tiệm trà, cửa hàng bánh ngọt thi nhau mọc lên san sát trải dài từ đầu hẻm vào đến bên trong.


Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Cảnh Hạ Vũ đi thẳng đến quán của Quý Ninh Hinh, quen cửa quen nẻo đi vào.

Cảnh tượng bên trong cũng khiến cô choáng váng.

Khách đến ngồi chật ních cả hai tầng, chỗ ngồi quen thuộc cũng bị người khác chiếm lấy.

Trong quầy, bóng dáng Quý Ninh Hinh và Lý Niệm Dao cứ đi qua đi lại, bận như con thoi.

Chẳng trách trong điện thoại nàng lại oán giận như vậy.
Từ lúc bước vào, có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này do ngoại hình nổi bần bật của Cảnh Hạ Vũ.

Cô cũng chẳng để tâm nhiều, để Tiểu Hùng xuống cho nó tự chơi, còn mình thì vào bếp giúp Quý Ninh Hinh một tay.
"Em đến rồi"
"Ừm, em đến giúp chị"
Quý Ninh Hinh thấy Cảnh Hạ Vũ đến thì hai mắt sáng lên, vui vẻ đứng nép qua một bên nhường cho cô chỗ đứng.

Lý Niệm Dao cũng không vì thế mà nhàn rỗi, cô nàng để Cảnh Hạ Vũ thay thế vị trí của mình trong quầy, còn bản thân thì chạy tới chạy lui nhận oder kiêm luôn bưng bê phục vụ, lau bàn ghế, đón khách, bận đến nổi chân không chạm đất.

Cảnh Hạ Vũ dựa vào công thức có sẵn được dán trên tủ, tay chân khéo léo pha chế nước theo yêu cầu của khách.

Tiểu Hùng cũng được việc không kém, nó là con đứa nhỏ không sợ người lạ, nhanh chóng thu phục khách hàng bằng vẻ đáng yêu vốn có của mình.

Nhiều người tranh thủ ôm nó đi khắp nơi trong quán chụp hình đăng lên mạng xã hội.

Việc không ngừng tay, hoàn toàn không có thời gian trò chuyện với nhau.
Không gian Nhất Niệm bị tiếng cười nói ồn ào bao lấy, có sức sống hơn ngày thường rất nhiều.


Quý Ninh Hinh cũng không có thời gian quản khách đến, Nhất Niệm cũng vì thế bị người truyền tai nhau phổ biến rộng rãi.

Không gian kiểu retro của quán là loại giới trẻ ngày nay rất ưa chuộng, vừa xuất hiện trên mạng đã có nhiều người tranh nhau hỏi địa chỉ, bày tỏ muốn đến đây một lần.

Bài đăng nổi bật nhất có rất nhiều bình luận.
[Cá khô ăn kem]: Cầu chủ thớt cho xin địa chỉ, ta đây vô cùng cảm kích.
[Con cá muối]: nghe nói bà chủ ở đây rất xinh đẹp.

Ngôn Tình Sắc
[Tiểu tiên nữ]: Xác nhận cho lầu trên, nhan sắc bà chủ không tầm thường đâu.

Nhân viên cũng dễ thương không kém.
[Chó là sói] trả lời @Tiểu tiên nữ: ý bà là nhân viên này hả?
Đi kèm bình luận là tấm ảnh Tiểu Hùng vừa được chụp.
Chưa đầy 10 phút, lượt tương tác của Tiểu Hùng còn muốn vượt qua cả vài viết chính.

[Mê Chi Chu]: oa, bạn nhỏ nhà ai đây? Có thể lập nhóm đi trộm về không?
[Lệ Sa chíu chíu]: Cho tôi tham gia nhóm với
[Ăn bánh bao không]: các người cẩn thận tôi báo cảnh sát bây giờ
Chỉ một bài viết mà đã làm khuấy động không ít dân tình, vô cùng náo nhiệt.
***
Chúc mừng năm mới
Hi vọng chúng ta phía trước hào quang vạn trượng, đằng sau ấm áp một phương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi