CÔ ẤY NGỌT NGÀO NHƯ VẬY

  "Đối với tao, con thỏ của tao là xinh đẹp nhất trên đời."

"..."

Nhìn vào đôi mắt sâu kín của Thích Thần, Chu Phòng Vũ sững sờ trong hai giây rồi ngầm kéo tay Vương Kỳ Phong một phen, sau đó mỉm cười nói, "Em cũng thấy bạn học Thời Dược đẹp hơn Cung Hân Nhuỵ, ah ha ha ha ... ... "

Cậu ta nhìn Vương Kỳ Phong, liều mạng nháy mắt, "Mày cũng cảm thấy như vậy chứ?"

Vương Kỳ Phong không trả lời, Thích Thần cũng không đợi người kia trả lời.

Anh cắm túi quần quay đầu lại, đi theo hướng cô gái đã rời đi.

"Thử tao cũng được, nhưng đừng làm trò trước mặt cô ấy."

Nói xong, nam sinh đã đi xa.

Chu Phòng Vũ nhìn theo bóng lưng của Thích Thần, sau đó khó hiểu mà quay sang nhìn Vương Kỳ Phong, bối rối hỏi: "Anh Thần nói mày thử gì cơ? Sao tao không hiểu hai người đang nói gì vậy? Lại còn ... " Chu Phòng Vũ đưa tay ra vỗ vỗ vai Vương Kỳ Phong," Hôm nay mày bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nhắc tới Cung Hân Nhuỵ ... Trước đây không phải mày không có hứng thú với những thứ này sao? Nhìn sắc mặt của anh Thần đi, lại còn dám lôi Thời Dược vào, cổ mày không còn đau nữa sao? "

"... Mày là bà già tám mươi tuổi sao, nói chuyện dong dài như vậy?"

Vương Kỳ Phong từ từ thu lại ánh mắt, ghét bỏ mà nhìn Chu Phòng Vũ.

Chu Phòng Vũ nghẹn nghẹn nói: "Tao là vì muốn tốt cho mày thôi! Vừa rồi mày không nhìn thấy ánh mắt anh Thần sao? Đáng sợ như thế ...Tao chưa bao giờ nhìn thấy một người bảo vệ em gái như vậy. Tuần trước Quách Vũ Kỳ đã khóc đến tận ban, thái độ với Quách Vũ Kỳ và Thời Dược hoàn toàn trái ngược nhau... chả trách các bạn cùng lớp lén nói anh Thần thật đáng sợ ... "

"Mày thật sự cho rằng anh Thần với Thời Dược chính là tình cảm của quan hệ anh trai em gái sao?"

"Lời mày nói không phải vô nghĩa sao? Tao đã đích thân nghe chính miệng họ nói, nếu không thì có thể là gì--" Giọng Chu Phòng Vũ đột nhiên dừng lại.

Một lúc sau, cậu ta nuốt nước miếng, có chút kinh hãi nhìn Vương Kỳ Phong, "Mày không phải cảm thấy ... Không thể nào, không thể nào, không thể nào!"

Trước khi Vương Kỳ Phong kịp trả lời, Chu Phòng Vũ đã luống cuống vẫy tay và nói: "Họ là anh em! Cả hai đi cùng xe đến trường mà!"

Vương Kỳ Phong trừng cậu ta một cái: "Ai nói bọn họ là anh em ruột?"

"Anh em họ cũng không có khả năng!"

"... Nhìn cái cách họ ở chung với nhau từ ban đầu, có thể là bộ dáng của anh em cùng huyết thống sao?"

Chu Phòng Vũ sững sờ, im lặng trong hai giây, sờ sờ gáy, "Cũng phải ... Lần đầu tiên khi anh Thần đến lớp, có vẻ như anh ấy không khác gì một người xa lạ với Thời Dược."

"Hơn nữa nói như thế nào, mày nhớ lại cẩn thận một chút - hai chiếc cốc uống nước của họ, còn có ánh mắt của anh Thần khi nhìn Thời Dược." Vương Kỳ Phong thở dài, đi về phía trước, "Tao cũng phục mọi người... Sao có thể cảm thấy anh Thần với Thời Dược là hai anh em? "

Phía sau Vương Kỳ Phong, Chu Phòng Vũ đứng đó một lúc với vẻ mặt rối rắm rồi vội vàng đuổi kịp. "Vậy mày nghĩ xem, anh Thần ... thích Thời Dược sao?"

"Tao cảm thấy..."

Vương Kỳ Phong ngẩng đầu nhìn về hướng hai bóng người đã biến mất.

Một lúc sau, cậu ta nheo mắt và lắc đầu, quay người đi về phía khu vực làm cỏ nơi mình và Chu Phòng Vũ được phân công——

"Tao cảm thấy rằng anh Thần đối với bạn học Thời Dược của chúng ta... không chỉ đơn thuần là thích."

... Cơn đau khi bị ấn xuống bàn học lúc trước dường như vẫn còn nguyên trong tâm trí.

Mà Vương Kỳ Phong cũng bắt đầu bối rối, khi ấy bàn tay trên cổ không khác gì chiếc vòng sắt kìm kẹp lấy cậu, người con trai cúi xuống như một con dã thú đã bị xâm phạm lãnh thổ cùng một đôi mắt hung dữ đến làm người ta hít thở không thông.

Thời Dược lần đầu tiên đến bồn hoa ở tầng dưới của tòa nhà 13, nơi cô và Thích Thần được giao nhiệm vụ làm cỏ vào giờ lao động.

"Phía đông hay phía tây nhỉ?"

Thời Dược ngập ngừng cầm một chiếc xô nhựa nhỏ.

Nửa phút sau, Thích Thần cũng đến.

Thời Dược đưa cho Thích Thần một đôi găng tay mà cô đang cầm và đưa luôn cho anh một cái xô nhựa, "Em nhớ nó hẳn là bồn hoa ở phía đông. Chỉ cần bỏ cỏ dại vào đây là được rồi."

Thích Thần vươn tay cầm lấy cái xô nhựa của mình, lại thừa dịp Thời Dược không chú ý lại cúi xuống cầm lấy cái của cô.

"Này—?" Thời Dược sững sờ, "Anh lấy cái xô nhựa của em làm gì?"

"Vết thương ở chân em lành rồi sao?"

Thích Thần hai mắt rũ xuống, ánh mắt quét qua đầu gối của cô.

Thời Dược theo bản năng xoa xoa đầu gối bị thương nặng của mình, "Thì...cũng sắp thôi."

Thích Thần không nói, nghiêng người một chút, lôi đôi găng tay còn lại trên tay cô. Sau đó trong ánh mắt đang nhướng lên của Thời Dược, anh đưa tay chỉ về phía bậc thang cách đó không xa, cúi xuống xoa đỉnh đầu cô.

"Ngoan, ngồi đằng kia, đừng lộn xộn."

Thời Dược tránh tay anh, "Em đã nói là xoa đầu sẽ không cao lên được!" Giọng cô hiếm khi cao lên vài decibel, sau khi hét lên lại cảm thấy có lỗi. Cô cắn môi một cái, "Thực xin lỗi ... Anh trai, em không cố ý nổi giận."

"..."

Thích Thần hơi nheo mắt, sau khi xem xét cô gái vài giây mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì không vui sao?"

Thời Dược nhướng mắt lên, có vẻ như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cô đã mở miệng nhiều lần mà không thể nói ra được.

Cuối cùng, cô thất vọng rũ mắt xuống, "Không có gì ... nhưng, anh có thể đừng xem em như một đứa trẻ không? Loại tiết lao động như thế này trước kia em cũng đã từng tham gia, khả năng hiệu suất không thể cao như nam sinh, nhưng sẽ không gây cản trở anh, lại càng không quấy rối ..."

Mà cô lại không thích bị chạm vào đầu, cô còn muốn cao hơn nữa ... Không cần cao một mét bảy như Cung Hân Nhuỵ ... Chỉ cần cao đến một mét sáu lăm là cô đã rất thoả mãn rồi.

Sau khi nghe cô gái nói xong, Thích Thần đột nhiên cười nhẹ.

"Em tức giận là vì tôi nói 'Đừng lộn xộn' sao?"

"Không phải ..." Thời Dược vô lực giải thích.

"Đừng hiểu lầm, tôi không xem em như một đứa trẻ." Thích Thần cúi xuống, vừa cười vừa hạ eo xuống cho đến khi độ cao bằng cô gái mới dừng lại. Anh nhắm lại mi mắt, đuôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, "Nếu thật sự có thể như vậy ...thì tốt rồi."

"Hả?" Thời Dược bối rối nhìn lên, "Cái gì tốt!". Khuôn mặt của anh không kịp phòng bị được phóng đại trước mặt mình, Thời Dược có chút sửng sốt, theo bản năng lùi lại một bước.

"..." Thích Thần nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Lá gan thật nhỏ."

Anh đeo găng tay bước đến bồn hoa, quay lưng về phía cô gái đang bị mây mù che khuất trong mắt, lưu lại sau lưng giọng nói hời hợt--

"Những bồn hoa trong trường đều có thuốc trừ sâu. Tôi sợ em vừa nhổ vừa nhịn không được mà bỏ vào miệng, con thỏ."

Thời Dược: "—— ?????"

Con thỏ nhe răng nghiến lợi trong lòng hồi lâu, cuối cùng lúng túng làm theo chỉ thị đi tới bậc thang bên cạnh.

...

Khi chủ nhiệm lớp Tần Phong đến kiểm tra đã gần đến giờ tan học.

Khi kiểm tra bồn hoa ở dưới tầng toà nhà số 13, ông vô tình ngước mắt lên và không thể không dừng lại.

Trên bậc thềm cách đó không xa, một cô gái đang ngồi đó, hai đầu gối ngoan ngoãn khép vào nhau, hai cánh tay gầy guộc khoanh lại, khuôn mặt nằm sấp trên cánh tay, dường như đang ngủ rất yên bình và an tĩnh.

Chiếc đuôi ngựa dài thẳng buông thõng bên hông sắp chạm đất thì có một bàn tay nâng lên.

Chủ nhân của bàn tay đang ngồi bên cạnh, đôi chân thon dài duỗi thẳng ra. Tay còn lại của chàng trai đưa lên trước mặt cô gái để chắn ánh mặt trời lặn cho cô ấy, không biết đã bao lâu rồi. Lúc này, anh đang chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của cô gái, không hề phát hiện ra Tần Phong đã đến.

Mặt trời lặn đã phủ lên khung cảnh một viền vàng mờ ảo, nếu ai có sở thích chụp ảnh mà nhìn thấy thì có lẽ không thể không chụp bức ảnh này.

Tuy nhiên, Tần Phong lúc này đang đứng ở nơi đó có chút xấu hổ--

Rõ ràng là ông đã gọi điện cho bố mẹ của Thời Dược để xác minh xem hai cô cậu học sinh đó có đúng là anh em ruột thịt ăn ở với nhau không... Nhưng khi nhìn bức tranh trước mắt này, sao ông vẫn có cảm giác lạ lùng rằng đó là tình yêu tuổi dậy thì?

Có lẽ nó thực sự quá không trong sáng đối với ánh mắt của người lớn.

Tần Phong lắc đầu, rũ bỏ những ý nghĩ không đáng tin cậy kia, nhấc chân bước đi ...

Thời Dược bị đánh thức bởi tiếng chuông tan học.

Khi cô dụi đôi mắt ngái ngủ và ngồi thẳng dậy thì thấy Thích Thần đang cầm bím tóc đuôi ngựa của mình.

"Tại sao anh không đánh thức em?"

Thấy cô gái đã tỉnh, Thích Thần cũng buông tay ra, nhìn tóc đuôi ngựa lại rũ xuống chỉ cách đất vài cm.

Anh đứng dậy, "Bởi vì không cần phải đi ngay." Nói xong, nam sinh lại đeo găng tay đi tới bồn hoa phía tây.

Thời Dược: "Hả?"

"Em nhớ nhầm rồi. Chỗ tôi nhổ cỏ là khu nhiệm vụ của ban 8, còn của chúng ta ở phía tây."

"-- ?!"

"..."

Vào thời điểm Thích Thần và Thời Dược cùng nhau trở lại lớp học, mọi người trong khuôn viên trường đã về không còn một bóng người.

Thời Dược ngáp dài và bước ra khỏi tòa nhà dạy học, đi phía sau Thích Thần với cảm giác tội lỗi, bầu trời bên ngoài tòa nhà cũng đã tối sầm lại.

Để đi bộ đến cổng trường phải vượt qua một con đường chính trải lá xanh ngút trời, có thể chắn gần hết đèn đường. Đi vào con đường chính này chưa được vài bước, Thời Dược nhìn thấy Thích Thần đang đi phía trước dừng lại.

"Anh trai?" Thời Dược kỳ lạ hỏi, âm cuối còn mang theo tiếng ngáp dài.

Không đợi cô hỏi thêm, đã thấy Thích Thần ngồi xổm xuống, dùng tay phải vỗ nhẹ lên vai trái, anh hơi quay mặt lại nói: "Nằm sấp lên đây."

Thời Dược sững sờ: "Hả?"

"Con đường tối đen như vậy, em lại định ngã thêm một lần, sau đó vết thương nặng càng thêm nặng sao?"

"Nhưng......"

"Đã muộn như vậy, không có ai nhìn thấy."

"..."

Lần này do dự chưa đầy hai giây, Thời Dược bước đến và nằm trên lưng chàng trai.

Mà hai tay Thích Thần đã cẩn thận tránh đi vết thương trên đầu gối của cô gái, dùng cổ tay móc vào chân Thời Dược, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

"Em không buồn ngủ sao?" Sau khi vững vàng đi về phía trước vài bước, giọng nam hơi trầm thấp làm Thời Dược có chút chấn động, "Ngủ một lát đi."

"Em ... em không buồn ngủ ..." Giọng cô gái đầy vẻ mệt mỏi.

Mơ hồ dường như có tiếng cười khẽ trong đêm.

"Hừm, em không buồn ngủ."

Sau khi đi về phía trước một lúc, khi Thích Thần gần như nghĩ rằng cô gái đã ngủ mất, anh lại nghe thấy giọng nói mềm mại phía sau.

"Em không còn là một đứa trẻ nữa..."

Thích Thần hơi giật mình, "Tôi biết."

"Họ nói gì ... em đều hiểu ..."

"Hiểu cái gì?"

"..." Cô gái im lặng hồi lâu, một giọng nói dường như tản nhẹ ra trong gió đêm, "Cung Hân Nhuỵ ... còn có Quách Vũ Kỳ ... Còn có rất nhiều ... rất nhiều người..." Cô tựa hồ rất nhẹ mà chẹp một tiếng, "Anh sẽ thích bọn họ..."

Thích Thần im lặng.

Trong sự trầm mặc này, cánh tay gầy guộc của cô gái đang đặt trên vai anh bắt lấy nhau và từ từ siết chặt.

Cái đầu nhỏ cũng chầm chậm cọ cọ, cuối cùng cũng trượt đến bên cổ anh.

Giọng nói uỷ khuất của cô gái đã bị kìm nén rất lâu trước khi phát ra--

"Em không muốn có chị dâu... Thần Thần."

"Anh có thể đừng thích bọn họ được không..."

Thanh âm cuối cùng mang theo một chút nghẹn ngào: "Thần Thần, anh đừng thích bọn họ...có được hay không..."

Dưới ánh đèn đường, cái bóng thon dài đơn độc trong đêm bỗng nhiên dừng lại.

Trên sân thể dục, làn gió thổi qua không gian thoáng đãng ẩn mình trong lễ hội hóa trang trong đêm.

Có tiếng nói phát ra từ một góc trầm lặng này, như thể nó đến từ một ngôi sao khác trong vũ trụ vô biên.

Anh trả lời.

"Được."

Tác giả có lời muốn nói: Ngoại trừ em, ai tôi cũng không thích. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi