CÔ ẤY NGỌT NGÀO NHƯ VẬY

Giờ tan học, khuôn viên trường Tam trung nhộn nhịp hẳn lên.

    Trên hành lang bên ngoài phòng học cao nhị ban 7, hai cô gái tựa vào nhau trước cửa sổ, bầu trời bên ngoài lớp kính phía sau đã dần tối lại.

    "Dược Dược, cậu dự định gì cho 11 ngày nghỉ chưa? Nhà mình chuẩn bị đi leo núi, chúng ta cùng nhau đi?"

    "..."

    Đợi nửa ngày không được đáp lại, Tôn Tiểu Ngữ kỳ quái quay đầu nhìn về phía Thời Dược bên cạnh, chỉ thấy đối phương có vẻ ngơ ngác nhìn về phía phòng học. Cô kêu lên: “—Dược Dược?” Sau đó cũng nhìn theo ánh mắt của Thời Dược.

    Trong phòng học ban 7, nam sinh áo trắng đứng dưới bục giảng đang bình tĩnh nói chuyện với chủ nhiệm lớp Tần Phong.

    “Này?” Thời Dược bị gọi cho tỉnh lại, “Tiểu Ngữ, vừa rồi cậu gọi mình sao?”

    "Mình còn tưởng cậu đang sững sờ gì đó. Hóa ra là nhìn nam thần của mình đến ngẩn người... Này, các cậu hàng ngày ăn ở cùng nhau, nhìn còn chưa đủ sao?"

    Thời Dược cười khổ: "Đừng trêu chọc mình nữa...... Cậu vừa nói cái gì?"

    "Mình hỏi cậu về kế hoạch cho kì nghỉ 11 ngày. Cậu có muốn đi leo núi với mình không? Từ lần trước cậu đến nhà mình đã để lại cho mẹ mình ấn tượng về một học sinh nhu thuận lại đáng yêu, còn hay thúc mình dẫn cậu về nhà chơi nữa.”

    “Có lẽ mình có sắp xếp khác cho kì nghỉ rồi.” Thời Dược tiếc nuối nói.

    "Hả? Gia đình cậu cũng đi du lịch à?"

    "..."

    Thời Dược bối rối trong vài giây, “Cứ xem là thế đi?"

    Tôn Tiểu Ngữ nhìn cô không nói nên lời: "Cái gì mà cứ xem là thế đi?"

    Thời Dược không vội trả lời, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào lớp. Sau đó cô mới nói: "Thích Thần không phải sắp bắt đầu đến trại huấn luyện thi đua sao? Ngày mai mình và bố mẹ sẽ đưa anh ấy đến nơi huấn luyện. Quan Tuệ tiểu thư nói muốn ở gần nơi huấn luyện nghỉ ngơi 2 ngày, đại loại là để xác định xem anh ấy có thể thích ứng với hoàn cảnh ở đó không rồi mới trở về.”

    Tôn Tiểu Ngữ: "...... ???"

    Tôn Tiểu Ngữ: "Không phải chứ... Thích Thần lại không phải là một đứa trẻ bảy tám tuổi. Làm sao lại không thích ứng được với môi trường của điểm huấn luyện? Cho dù thực sự không thích ứng được, còn có thể kéo về sao? Hơn nữa trường học không phải nói đang thống nhất xe đưa đón sao? Làm sao bố mẹ cậu còn muốn đích thân đưa đến tận nơi? "

    Thời Dược nói: “Ngay sau khi nhà trường thông báo về huấn luyện cho cuộc thi, họ nói rằng nhất định phải đưa anh trai mình đến đó, nếu không sẽ không yên tâm”.

    "..." Tôn Tiểu Ngữ im lặng vài giây, "Mình thấy bố mẹ cậu so với cậu còn coi trọng Thích Thần hơn," cô vươn tay vỗ vỗ vai Thời Dược, "Cậu thật đáng thương."

    Thời Dược do dự nói, "Thực ra mình cũng cảm thấy nếu để anh trai đi theo tuyến xe của trường thì có chút không yên lòng.”

    Tôn Tiểu Ngữ: "... Dược Dược, cậu có khuynh hướng phát triển thành huynh khống sao?" Nói xong, Tôn Tiểu Ngữ thở dài lắc đầu quay người hướng vào phòng học, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Thích Thần cùng chủ nhiệm lớp Tần Phong đang bước ra ngoài.

    Ngay khi bắt gặp chàng trai mặt mày đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, Tôn Tiểu Ngữ nhất quyết tước vũ khí và đầu hàng trong vòng chưa đầy một giây. Cô ấy quay lại với vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu chân thành--

    "Có một người anh trai như vậy, huynh khống cũng không phải điều gì quá đáng. Mà cậu nói đúng, quả thực không thể để anh ấy đi bằng xe đưa đón của trường một mình. Mình ủng hộ cậu, Dược Dược. Thích Thần thịnh thế mỹ nhan của chúng ta trong mấy ngày nghỉ liền giao cho cậu bảo vệ - sau khi đến địa điểm huấn luyện, cậu phải nhớ thu dọn tất cả những cô gái ngấp nghé nam thần của chúng ta, không thể lưu lại cho họ một chút cơ hội! "

    Khi nói đến câu cuối, Tôn Tiểu Ngữ đã chạy đi được nửa mét. --- Cô ấy luôn rất thức thời, trước đó cô ấy đã cùng hai anh em tan học vài lần, sau khi toàn bộ quá trình đều bị Thích Thần làm cho đóng băng, Tôn Tiểu Ngữ liền ngoan ngoãn không quấy rầy hay xen vào giữa họ nữa.

    Khi bóng dáng của Tôn Tiểu Ngữ biến mất ở đầu cầu thang, Thích Thần cũng đã đến trước mặt Thời Dược.

    Thời Dược có chút xấu hổ nhìn về phía Thích Thần. Cô có thể đảm bảo rằng Thích Thần vừa nghe thấy lời dụ dỗ ân cần của Tôn Tiểu Ngữ. Cô hơi chuyển ánh mắt, nói qua chủ đề khác, giả vờ như cái gì cũng chưa có xảy ra—

    "Chủ nhiệm lớp đã đồng ý cho anh không đi theo tuyến xe mà xuất phát một mình sao?"

    “Ừ.” Thích Thần đáp, thuận tay cầm lấy ba lô của Thời Dược, “Đi thôi, về nhà.”

    Đối mặt với biểu hiện bình tĩnh trong mắt Thích Thần, Thời Dược muốn nói cái gì lại không thể nào mở miệng.

    Sau hai giây, cô chủ động bước tới và đi theo sau.

    Cùng đến trường và tan học với Thích Thần nhiều lần, Thời Dược giờ đã quen với việc bị mọi người dùng ánh mắt dõi theo. Chỉ là hôm nay trên đường tan học, cô lại im lặng một cách lạ thường. Cũng không nói chuyện với Thích Thần về một số chuyện vào ban ngày như trước.

    Sau khi đến cổng trường, cả hai lên chiếc xe được tài xế đến đón.

    Sau khi xe chạy ra ngoài được một lúc, không khí yên tĩnh cuối cùng cũng bị cắt đứt – Thích Thần khẽ cau mày, mở khóa ba lô, lấy chiếc điện thoại di động đang rung bên trong ra.

   Thời Dược đang ngồi cạnh anh nhìn chằm chằm vào với ánh mắt tò mò. Nhưng cô nhìn thấy sau khi lướt qua ID người gọi, lông mày của nam sinh này liền vặn sâu lại hai phần, gần như không chút do dự cúp cuộc gọi, đặt điện thoại qua chế độ im lặng rồi ném vào trong túi.

    Thời Dược khó hiểu hỏi: "Anh trai? Điện thoại gì vậy?"

    "..." Thích Thần đóng khóa kéo của ba lô lại, ánh mắt khẽ động, "Không có gì, điện thoại quấy rối."

    "Ồ ..." Thời Dược nửa tin nửa ngờ gật đầu. Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, theo lời đang nói mà phá vỡ sự trầm lặng, "Anh trai, ngày mai anh tới điểm huấn luyện, thầy giáo có nói sẽ đi bao lâu không?"

    Tâm trạng ảm đạm của Thích Thần bị câu nói này kéo lên. Anh cười nhẹ, quay mặt lại, "Làm sao?"

    "..." Thời Dược, người đã không được trả lời lại còn bị hỏi ngược lại, ngẩn ngơ rồi chột dạ ngoảnh mặt qua chỗ khác, "Không có gì ... Em chỉ hỏi một chút thôi."

    "Chỉ hỏi một chút?"

    "Không, nếu không thì sao? Còn có thể là vì ... vì cái gì?" Thời Dược vẫn cứng cổ, quật cường dựa vào cửa sổ xe.

    "Tôi còn tưởng rằng em sẽ có chút không nỡ... Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi..."

    "..." Không hiểu sao cô lại nghe ra có chút mất mát trong những lời nói ấy, Thời Dược có chút căng thẳng trong lòng. Do dự hai giây, cô thận trọng quay đầu lại, len lén quan sát biểu hiện của Thích Thần.

    Thật đáng tiếc khi người đối diện đang nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy phần cổ với đường nét sắc nét.

    Cái bóng lưng ấy dù nhìn thế nào, Thời Dược cũng cảm thấy sự cô đơn.

    Thời Dược siết chặt ngón tay, nhỏ giọng bổ sung: "Kỳ thật ... Em vẫn là có chút không nỡ."

    "..."

    Cỗ xe yên lặng.

    "Ừm ... cũng có thể là nhiều chút."

    "..."

    Bóng dáng người con trai vẫn thờ ơ như cũ.

   Thời Dược bẹp miệng, hoàn toàn từ bỏ phản kháng, thất vọng nói: "Được rồi, là em sai. Anh trai, em là đặc biệt không nỡ. Anh đừng không để ý tới em mà.”

    Lần này, sau vài giây im lặng, một nụ cười nhẹ bỗng vang lên.

    Cùng lúc đó, Thích Thần, người luôn đưa lưng lại phía cô gái, không thể không đưa tay ra và chạm vào đầu Thời Dược.

    "Sao em lại ngốc nghếch và đáng yêu thế, con thỏ?"

    Thời Dược bị xoa xoa làm cho choáng váng: "... ???" Sau khi định thần lại, cô buồn bực nói, "Sao em lại ngốc được!"

    Thích Thần cười đến đuôi mắt nhếch lên mấy phần.

    "Tôi sẽ không vì loại chuyện này mà không để ý đến em...Chuyện khác cũng không"

    "……Ồ."

    Khí thế Thời Dược vừa góp nhặt được ngay lập tức bị xoa dịu. Tài xế ngồi ghế trước bất lực liếc nhìn cô gái nhỏ bị ăn đến gắt gao qua gương chiếu hậu.

    "Hơn nữa," Thích Thần không thu tay lại, vẫn sờ nhẹ lên đỉnh đầu của cô gái, "Nếu như em nhớ tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

    Thời Dược ánh mắt sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu: "Có thể sao?"

    "..." Thích Thần bị ánh mắt mềm mại làm cho sững sờ, vô thức liếc về phía ghế lái, sau khi chắc chắn rằng tài xế không có nhìn về phía này, Thích Thần nghiêng người về phía cô gái.

    Đến bên tai Thời Dược, anh dừng lại, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên...... Nếu như gọi điện thoại cũng không đủ, em nhớ nói cho tôi biết."

    Thời Dược hơi choáng ngợp trước khoảng cách đột ngột bị thu hẹp lại, cô nghe thấy giọng nói của người bên tai mình ngày càng trầm hơn——

    "Bất kể khi nào hay ở đâu, chỉ cần con thỏ của tôi nhớ tôi, có bao nhiêu chướng ngại tôi cũng sẽ trở lại."

    Thời Dược ngơ ngẩn.

    Cô thậm chí không nhận ra Thích Thần đã ngồi lại từ khi nào. Cô cũng không nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô ấy thậm chí còn hoàn toàn phớt lờ cách người kia gọi mình như thế nào.

    Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mười một ngày, Thời Dược liền bị Quan Tuệ ôm từ trong chăn ra.

    "Anh trai của con hôm nay sẽ đến điểm huấn luyện, chúng ta phải xuất phát sớm một chút – con không thể ngủ nướng."

   Thời Dược hai tay hai chân ôm chăn và cuộn tròn thành một quả bóng, "Con ... con sẽ dậy .. sẽ dậy…."

    "Không được, mẹ phải nhìn thấy con mở mắt bước vào phòng tắm mới được. Đừng tưởng rằng mẹ không biết. Nếu con cứ ngủ như thế này, đến buổi trưa cũng chưa thể xuất phát."

    "Mẹ……"

    Thời Dược đau đớn vật vã một hồi, nhưng cuối cùng cô vẫn không lay chuyển được Quan Tuệ, vì vậy cô rời khỏi giường và đi vào phòng tắm của phòng ngủ dành cho khách.

    Quan Tuệ đi vòng quanh trong phòng ngủ, chọn một bộ váy cotton trắng tinh cùng với mũ bóng chày và giày trắng cho Thời Dược rồi đặt lên ghế sô pha trong phòng ngủ dành cho khách, sau đó đóng cửa phòng tắm dặn dò: "Động tác nhanh một chút đó ."

    Thời Dược ỉu xìu trong phòng tắm.

    Quan Tuệ lúc này mới rời khỏi phòng ngủ dành cho khách.

    Nửa giờ sau, trong phòng ăn ở lầu một của biệt thự.

    Thời Hằng liếc nhìn đồng hồ, hơi cau mày: "Dược Dược sẽ không đi ngủ lại chứ?"

    Quan Tuệ thở dài, "Em nên xem nha đầu này rửa mặt xong rồi xách nó ra ngoài mới đúng." Đang nói, cô liếc nhìn dì Đường vẫn đang thu dọn trong bếp, sau khi nghĩ xong liền đứng dậy muốn đi qua hướng cầu thang của phòng ăn bên ngoài.

    Thích Thần ngồi ở bàn đối diện đột nhiên nói: "Dì để cháu đi."

    Quan Tuệ sững sờ, sau đó cười gật đầu, "Được rồi, cháu đi thúc em gái nhanh nhanh một chút."

    "Vâng ạ."

    Thích Thần rời khỏi bàn, đi thẳng lên lầu.

    Bước vào hành lang lầu hai, ngoài cửa phòng ngủ dành cho khách, Thích Thần gõ cửa mấy lần nhưng không được đáp lại. Anh kiên nhẫn đợi một phút, sau khi vẫn không có âm thanh, anh lại tăng thêm cường độ gõ mấy lần.

    “Con thỏ?” Anh khẽ cau mày.

    Bình thường nếu ngủ trở lại, hẳn cũng sẽ không ngủ sâu như vậy.

    Gõ cửa lần thứ ba vẫn không có phản ứng, Thích Thần nhướng mày, bỏ tay xuống, trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ dành cho khách.

    Phòng ngủ dành cho khách yên tĩnh, váy trắng và giày trắng sạch sẽ nằm trên ghế sô pha, nhưng không thấy chủ nhân của chúng đâu cả.

    Thích Thần mở cửa, bước chân đi vào trong, vừa định gõ cửa bên trong liền nghe thấy tiếng lách cách nhẹ nhàng hướng phòng tắm bên cạnh truyền đến.

    Thích Thần theo bản năng quay đầu nhìn sang.

    Cửa phòng tắm mở ra. Cô gái đang ngâm nga bài hát hoàn toàn không nhận thấy sự hiện diện của anh, đi thẳng ra ngoài.

    Toàn thân cô gái chỉ được quấn một chiếc khăn tắm màu xám nhạt bằng nhung,  bờ vai thon và xương quai xanh thanh tú. Từ bàn chân, mắt cá chân, bắp chân tinh tế, đến vai và cổ, mọi thứ đều trắng trong như ngọc. Mái tóc đen nhánh ướŧ áŧ khoác hờ hững sau vai dài đến thắt lưng.

    Da trắng, tóc đen, môi đỏ.

    Những màu sắc đan xen và tương phản lẫn nhau làm nhan sắc càng thêm nổi bật đã thu hút toàn bộ lý trí của Thích Thần vào lúc này.

    Cho đến lúc này, Thời Dược, người mới bước ra ngoài mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn.

    "……Anh trai?"

Tác giả có lời muốn nói: Thích Thần: Phải làm anh trai tốt…Được rồi, chỉ cần làm người là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi