CÔ ẤY RẤT ĐÁNG YÊU! - DIỆP VÔ Ý TƯ


Trước lúc ăn cơm Triển Nha đã gọi báo bình an cho mẹ, háo hức kể cho mẹ về thành phố B, gia đình dì Lâm Nguyệt, tâm tình vì thế càng trở nên thoái mái
Trong lúc ăn dì Lâm Nguyệt không ngừng gắp thức ăn vào chén của cô, cái gì là!.

"Tiểu Nha con ăn cái này đi, con gầy quá"
Hay "Thứ này rất bổ não con ăn vào sẽ tăng trí Thông minh"
Hoặc "Cái này giúp đẹp da, con ăn nhiều một chút a"
Dì Lâm Nguyệt nhiệt tình quá mức làm cô muốn từ chối cũng không được, chỉ còn nước ngoan ngoãn để mặc dì gắp thức ăn đầy bát
Cô chỉ cảm thấy luồng khí lạnh băng tỏa bên mình, cũng chẳng giám liếc nhìn người bên cạnh, hàn khí này có phải là muốn giết người diệt khẩu không? Thực ra cô không cố tình cướp ba mẹ của người này đâu cho nên đừng nhìn cô như vậy, hôi phi yên diệt cũng chẳng phải đùa
Gia đình dì Lâm Nguyệt có tổng cộng ba người, chú Đặng, dì Lâm Nguyệt, và người đang kết băng bên cạnh cô, hai người nọ ngồi một bên để mặc cô ngồi cạnh tên toàn băng lạnh này, thời tiết bên ngoài dù nóng nực như thế nào cô cũng cảm thấy được bên trong này đang kết sương, làm cô không thể nuốt xuống miếng cơm nào
Nhận thấy tâm tình này của cô dì Lâm Nguyệt liền tìm lấy chủ đề nói chuyện.

"A Minh à, Tiểu Nha cũng học trường đại học A chính quy,con là học trưởng nhớ phải chiếu cố em đó "
Đại học A!

Thì ra anh cũng học ở đó, háo hức lấn đầu cô quên luôn cảm giác đang ngại ngùng, lúng túng.

"Anh cũng học đại học A ư? Học trưởng anh học khoa gì vậy?"
Quả nhiên khuôn mặt lạnh băng vạn năm không đổi, cô kiên nhẫn đợi câu trả lời của anh, kết quả! đợi một lúc cũng không thấy anh trả lời, cảm xúc của cô vì vậy lâm vào trạng thái lúng túng như cũ
Dì Lâm Nguyệt khẽ thở dài
"Nó học khoa tin, Tiểu Nha con học khoa nào?"
Thì ra là học tin học, cũng đúng IQ cao như vậy đương nhiên phải lựa chọn ngành giúp nước nhà ngày càng lớn mạnh rồi, cái này cô cũng từng đoán được ba phần cũng chẳng có gì lạ cả, Triển Nha gật đầu mỉm cười nhìn dì Lâm Nguyệt
"Cháu học khoa kiến trúc ạ!"
Chú Đặng nãy giờ im lặng cũng khẽ gật đầu tán thành.

"Rất tốt.

"

Mỉm cười nhẹ, ngoài ba mẹ thì hiếm ai ủng hộ thứ mà cô theo học, cô cũng không nhớ rõ tại sao mình lại chọn học kiến trúc nữa, có lẽ có chút đam mê,với lại thu nhập trung bình của ngành này cũng không đến nỗi tệ, với tầm bằng tốt nghiệp khoa kiến trúc cô có thể dễ dàng xin việc vào các tập đoàn, công ty xây dựng có quy mô lớn sau khi tốt nghiệp, khi đó cô có thể tự lo phí trị liệu cho mẹ sẽ không còn cảm thấy là gánh nặng nữa
Nhìn nụ cười chân thật không chút giả dối này của cô, ánh mắt của anh cũng trở nên thâm trầm hơn.

Tiếp tục ăn cơm chậm rãi thêm một chút dì Lâm Nguyệt bỗng là lên
"A! "
!.

.

Cô hơi hoảng, có chuyện gì xảy ra sao? Cô vô tình ngước mắt nhìn người bên cạnh, gương mặt lãnh đạm của anh có chút thay đổi, lông mày hơi nhíu lại nhìn người phụ nữ trước mặt
"Mẹ có chuyện gì vậy?"
Nói rồi!
Cuối cùng người này cũng nói rồi, rốt cuộc cô cũng nghe thấy được giọng của người này, người mà "tiếc chữ như vàng, đến ngọc cũng chẳng bì được" quả thực lời anh nói rất dễ nghe, âm trầm thấp, còn vài phần cao lãnh, giọng nói này hay không khác gì nhân vật lồng tiếng, nhan sắc đã hơn người như vậy, bây giờ giọng nói còn hay tới thế
Rốt cuộc!
! Rốt cuộc còn muốn cô phải ghen tỵ bao nhiêu nữa đây?
Hôi phi yên diệt: hồn phi phách tán.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi