CÔ CÔNG QUẢ THỤ

Không phải mày rất thích con gái sao? Vừa rồi không giống tác phong của mày!” Jung Yunho thật vất vả mới tìm được cơ hội đả kích Park Yoochun, sao có thể buông tha dễ dàng được?!

“Park Yoochun tao thích mỹ nhân thật, nhưng cũng có nguyên tắc của chính mình.” Park Yoochun bĩu môi với Jung Yunho, nhún vai một cái.

“Nguyên tắc? Mày cũng có sao? Cái tên vừa nhìn thấy con gái đã hưng phấn như mày cũng có nguyên tắc sao?” Trong giọng Jung Yunho tràn ngập nghi hoặc với Park Yoochun. Anh thật sự hiểu rất rõ Park Yoochun mà, vì sao ư? Tất nhiên là vì giao tình của hai người từ lúc còn quấn tã tới giờ!

“Mỗi cái đinh đều cần ốc vít phù hợp với riêng mình! Câu nói này mày nghe chưa?” Không đợi Jung Yunho trả lời, Park Yoochun lại nói tiếp. “Cái đinh của tao nói, nó cần một cái ốc thật ngây thơ. Không phải là cái ốc chỉ vì tiền tài mới yêu!”

Nói xong một chuỗi dài, Park Yoochun tựa hồ vô cùng đắc ý với triết lý tình yêu của mình, uống một ngụm cà phê trên bàn. Sao đó lại rất mất hình tượng phun toàn bộ ra.

Bởi vì Jung Yunho sau khi nghe triết lý về tình yêu của Park Yoochun xong, làm bộ như đang suy nghĩ điều gì, sau đó dùng ánh mắt thực ngây thơ nói: “A, Yoochun, nguyên lai nơi đấy của mày có thể nói nha!”

Câu nói khiến cho Park Yoochun bị sặc cà phê ho khan, hơn nữa còn thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà hàng, Jung Yunho lúc này rất không có phẩm hạnh mà che miệng cười.

Cuộc nói chuyện của hai người bạn oan gia thanh mai trúc mã cuối cùng đã kết thúc với kết quả là Jung Yunho thắng.

Mà bên kia, Kim Jaejoong đứng dưới trận mưa to nửa giờ sau liền bị Kim Hee Chul đang đi trên đường thấy, thuận tiện lôi về nhà!

“Kim Jaejoong, đầu óc em có bệnh à đúng không? Có đúng không vậy?”

Kim Hee Chul ngồi một bên giúp Kim Jaejoong đang nằm trên ghế salon thay khăn lông, không ngừng oán giận kẻ điên đã đứng ngâm mưa đến nửa giờ ở quàng trường.

Đôi môi trắng bệch của Kim Jaejoong cố nhếch lên, cho Kim Hee Chul một nụ cười: “Em không sao, đừng lo lắng mà.” Nhưng Kim Jaejoong càng như vậy lại càng khiến Kim Hee Chul đau lòng.

Đúng lúc này, điện thoại Kim Jaejoong thật không thức thời vang lên.

Cậu nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn.

May mắn, là người kia. Kim Jaejoong bình tĩnh lại trong một giây rồi nhấn nút trả lời.

“Jaejoong, em không sao chứ?” Người bên kia điện thoại rất quan tâm khiến tâm Kim Jaejoong liền ấm áp hẳn lên.

“Uhm, không có việc gì, đừng lo lắng!” Kim Jaejoong tận lực đè nặng thanh âm của mình, vậy mới có thể che dấu thân thể đang rất suy yếu của mình lúc này, để người kia an tâm một chút.

Hee Chul thấy Kim Jaejoong như vậy, ra vẻ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó đột nhiên nói:

“Sao lại không có việc gì a, hyung đoán em chết lúc nào cũng không hay!” Kim Jaejoong oán trách nhìn Hee Chul một cái sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại.

“Anh hôm nay lúc đi có bị ướt không? Trời mưa to quá!”

“Không có, thực xin lỗi Jaejoong, hôm nay vốn đã định đi, nhưng đột nhiên khách đến rất đông, không có cách nào để đi!”

“Không sao cả, anh cẩn thận một chút là được, chú ý thân thể, đừng ăn mì tôm nhiều quá, tự làm đồ ăn đi!”

“Cái kia, Jaejoong, hôm nay em hẹn anh là có việc gì sao?”

Kim Jaejoong cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu, sau đó thanh âm run nhè nhẹ trả lời:

“A, không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hẹn anh, nhớ anh thôi!”

Nói xong câu này, mặt Kim Jaejoong liền ướt, Kim Hee Chul thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nghịch ngợm lấy tay hứng nước mắt của Kim Jaejoong.

“Ah, vậy sao? Thế thì hôm nay em nghỉ ngơi sớm đi, hôm nào hẹn sau!”

“Uhm… Được rồi!” Jaejoong tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng thấy sự mệt mỏi trong giọng đối phương liền thôi.

Jaejoong cúp điện thoại xong tựa như một búp bê, tinh xảo, xinh đẹp nhưng lại trống rỗng, không có linh hồn.

Nước mắt không kìm nổi liền rơi xuống, Kim Hee Chul một bên rút khăn giấy, một bên không kiên nhẫn nói với Kim Jaejoong:

“Đủ rồi đến, nam nhân khóc cái gì mà khóc a! Vừa rồi gặp em dầm mưa đến ngất đi ở quảng trường cũng không thấy em khóc. Hiện tại thì hay rồi, hyung thật vất vả cứu sống em, người ta vừa gọi điện tới, em lại khóc, được được. Sức lao động của Kim Hee Chul thật là quá rẻ mạt.”

“Hyung, em xin lỗi, hyung cứ mặc kệ em, em không sao, chỉ là có chút khổ sở!” Nói xong đứng dậy đi đến nhà vệ sinh của nhà Kim Hee Chul.

Kim Hee Chul thấy thế vội vàng đi theo, nhưng vẫn bị Kim Jaejoong nhốt ngoài cửa.

“Kim Jaejoong, hyung nói cho em biết a, em yêu loại người như thế, em muốn chết hyung cũng không xen vào, nhưng hyung báo trước. Cái chai sữa tắm màu xanh da trời là hyung nhờ người mang từ Pháp về đấy, nếu em làm gì nó, em không chết, hyung cũng sẽ giết em đấy!”

Kim Hee Chul vừa mới cảnh cáo xong thì chợt thanh âm lọ thủy tinh bị vỡ vang lên từ bên trong.

“Này, Kim Jaejoong, mở cửa phòng cho hyung!”

Kim Hee Chul muốn phá cửa ra, nhưng dù sao đây chính là đồ nhà mình, phá hỏng thì lại phải mua, thật lãng phí a, hơn nữa, Kim Hee Chul rất sợ đau nha.

Cho nên, suy nghĩ một lát, Kim Hee Chul quyết định không thể bỏ mặt Kim Jaejoong trong đấy liền ra sức tìm kiếm đồ trong kho của nhà, cuối cùng tìm được chìa khóa dự phòng.

Nhưng không mở thật ra lại may, mở cửa xong, khuôn mặt Kim Hee Chul có chút quỉ dị, không biết nên khóc hay cười với Kim Jaejoong nữa.

Bởi vì lúc Kim Hee Chul mở cửa xong, Kim Jaejoong đang quỳ dưới đất dùng sức chà xát bồn cầu nhà Kim Hee Chul, sau đó quay đầu cười nói với Kim Hee Chul.

“Hyung, ở một mình cũng phải chú ý vệ sinh a! Còn có, vừa rồi em không cẩn thận làm đổ chai nước lau nhà của hyung rồi!”

Kim Hee Chul sửng sốt ba giây, lập tức kiểm tra lại mọi thức trong phòng tắm. Xác định chai sữa tắm mang về từ Pháp vẫn còn nguyên, những vật khác cũng vậy, liền cười vui vẻ với Kim Jaejoong, nói:

“Phương thức giải quyết đau thương thế này hyung rất ủng hộ, lần sau nếu em không vui, đến tìm hyung nha! Hyung sẽ cho em mượn nhà bếp để quét dọn ha!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi