CÔ CÔNG QUẢ THỤ

Kim Jaejoong ở vài phương diện đích thật là một nam nhân thiếu dây thần kinh, ít nhất là ở phương diện cảm tình cậu thật sự ngu ngốc, nhưng có lẽ nhưng Kim Hee Chul đã phân tích, Kim Jaejoong cậu, không phải không hiểu. Chỉ là có một vài việc cậu không muốn thừa nhận.

Kim Jaejoong người này, làm việc thật sự rất khó công tư phân minh, cảm xúc quá mức.

Từ ngày gặp Kim Jaejoong tại quảng trường, Jung Yunho cảm thấy Kim Jaejoong có chút gì đó là lạ.

Ví dụ như, sáng hôm sau, Kim Jaejoong lần đầu tiên đi làm muộn nửa tiếng.

Mà Jung Yunho cũng chỉ mặt đen nói với cậu chỉ cho phép một lần thôi, lần sau sẽ không bỏ qua nữa. Nhưng Kim Jaejoong lại thật sự không hiểu. Một…. Rồi hai, ba lần động chạm đến giới hạn của Jung Yunho.

“Jaejoong, báo cáo tài vụ quý này tôi bảo cậu đã làm tốt chưa?”

“Ngài Jung, thực xin lỗi, tôi hiện tại lập tức đi làm, giữa trưa sẽ đưa cho anh.” Kim Jaejoong vẻ mặt có lỗi nhìn Jung Yunho, tựa hồ rất ủy khuất, khiến cho Jung Yunho vốn định bùng nổ lại tự mình áp chế xuống.

“Đi ngay đi, a, từ từ, còn có cuộc hẹn của tôi với ngài Welson cậu đã chuẩn bị chưa?”

“Dạ, đã hẹn rồi ạ, là ba giờ chiều ngày mai!”

“Ba giờ chiều ngày mai không phải hẹn ngài Kim Hyun Dong về việc hợp tác phát triển sản phẩm mới sao?” Jung Yunho vẻ mặt nghi hoặc nhìn Kim Jaejoong. Trải qua một thời gian quan sát, anh đã hoàn toàn tin tưởng năng lực làm việc của Kim Jaejoong, cho nên lúc có vấn đề như vậy xuất hiện, anh lại hoài nghi bản thân mình nhớ lầm rồi.

“Ah, thực xin lỗi, tôi nhớ lầm, tôi hiện tại lập tức gọi điện cho ngài Welson.”

“Được rồi, tôi tự gọi, thuận tiện giải thích với ngài Welson, nếu không, ông ấy rất có thể hoài nghi thành ý hợp tác cùng họ của chúng ta.” Jung Yunho bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu, anh thật sự rất đau đầu rồi.

“Được rồi, cậu ra ngoài trước đi, nhớ rõ giữa trưa mang báo cái tài vụ lại đây cho tôi!”

“Dạ!” Kim Jaejoong xoay người định đi ra ngoài, nhưng lại dừng lại quay đằng sau.

“Cái này cho anh, lúc đau đầu bôi một ít lên huyệt Thái Dương sẽ đỡ đau ngay. Là thuốc Đông y pha chế sẵn, không có tác dụng phụ đâu!”

Kim Jaejoong nói xong, đặt thuốc lên mặt bàn Jung Yunho rồi xoay người bước khỏi văn phòng.

Để lại một bóng lưng bé nhỏ yếu ớt cho Jung Yunho đang không hiểu.

Kim Jaejoong ngày hôm nay thật sự như đang ở trên mây, một ngày không những không giúp Jung Yunho xử lý việc ngược lại còn tăng thêm rất nhiều phiền toái cho Jung Yunho.

“Kim Jaejoong, tôi nói cho cậu biết, cậu nếu có năng lực thì chăm chỉ làm việc đi, không có thì thu dọn đồ đạc rời đi cho tôi.”

Sau tám lần Kim Jaejoong mắc sai lầm, Jung Yunho tức giận rống lên với Kim Jaejoong. Đích thật là rống đấy, bởi vì Jung Yunho cực kỳ tức giận. Không có một thủ trưởng xuất sắc nào lại dễ dàng tha thứ cho một thư ký hiệu quả làm việc cực thấp lại thường xuyên mắc sai lầm.

“Kim Jaejoong, cậu nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc là làm sau vậy? Mắc bệnh à? Hay là vấn đề khác? Nếu vì sinh bệnh, cậu có thể về, tôi cho cậu nghỉ phép, còn nếu vì năng lực hay vấn đề khác, cậu có thể rời khỏi công ty được rồi.”

Đây là lời nói của Jung Yunho sau khi Kim Jaejoong lần thứ chín đưa nhầm văn kiện cho anh.

“Ngài Jung, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

“Đủ rồi, tôi không muốn nghe câu này nữa, hôm nay cậu đã nói với tôi rất nhiều lần rồi! Tôi cần chính là người có năng lực! Ngày mai, cậu đến bộ phận nhân sự báo danh, chuyển công tác sang phòng Doanh thu thị trường, sau đó dọn bàn của mình cho Tina.”

“Dạ, tôi đã biết!” Kim Jaejoong cúi đầu, Jung Yunho không nhìn rõ nét mặt cậu nhưng thanh âm của cậu lại tràn ngập nhụt chí và thất vọng.

Lúc Kim Hee Chul tan tầm trở về, vừa mở cửa liền cảm thấy hôm nay trong nhà tựa hồ có chút dị thường.

Đây là? Đây là? Chẳng lẽ? Mùi thơm của đồ ăn!

Nhà mình có ma sao? Nhà trọ này chỉ có mình Kim Hee Chul ở, làm sao có thể có người nấu cơm được? Mang theo nghi kị cùng một chút sợ hãi, Kim Hee Chul mở cửa nhà mình.

Trên mặt bàn là cái gì?

Sườn xào chua ngọt, cá quả om cà, thịt bò kho tàu, canh gà, đậu hũ xốp giòn.

Cuộc sống sao có thể mỹ diệu thế này? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Kim Hee Chul!

“Hyung, trở về rồi à, vừa lúc ăn cơm đi!” Kim Jaejoong ngọt ngào nở nụ cười với Kim Hee Chul!

Kim Jaejoong vào bằng cách nào, tới đây làm gì? Đây là suy nghĩ thứ hai của Kim Hee Chul!

“Em vào bằng cách nào?” Kim Hee Chul một bên dùng đũa gắp một khối thịt cho vào miệng, một bên mơ hồ hỏi.

“Không phải dưới thảm trước cửa có chìa khóa sao?” Kim Jaejoong bất đắc dĩ liếc anh.

“Làm sao em biết?” Cái này càng khiến cho Kim Hee Chul thêm nghi hoặc, anh thật sự có đặt một chiếc chìa khóa dự bị dưới thảm trước cửa, nhưng đây là tuyệt đối cơ mật, chỉ có một mình anh biết a!

“Em và Junsu đều biết a, lần trước lúc hyung đi Tây Ban Nha, cậu nhóc thuận đường đi qua nhà anh, cảm thấy trời nóng quá còn lên lầu tắm rửa nữa.”

“Em nói lần hyung đi Tây Ban Nha ba tháng trước?”

“Dạ!”

“Cái gì, được lắm, Junsu! Thảo nào lần trước hyung trở về thì không thấy chai sữa tắm Nhật Bản đâu, hyung còn cho rằng mình làm mất ở Tây Ban Nha rồi, nhưng hyung nhớ rõ không hề mang nó đi!”

“Ah, hyung nói cái đó à, Junsu nói nó định dùng thử một chút, nhưng không cẩn thận làm đổ toàn bộ, ha ha!”

“Tên Kim Junsu đó, không muốn sống nữa sao, em có biết cái đó đắt thế nào không? Chín ngàn ba đó, không phải Won, cũng không phải Yên, là Nhân dân tệ đó, chín ngàn ba nhân dân tệ a! Hyung còn chưa dám dùng lần nào.

Kim Hee Chul nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức xẻ Kim Junsu thành bốn mảnh! Kim Jaejoong trong lòng âm thầm thở dài thay Kim Junsu.

“Jaejoong, tài nấu ăn tiến bộ a! Thật là ngại, để em mua nhiều đồ ăn vậy, còn thay hyung nấu cơm!” Kim Hee Chul hưởng thụ bữa ăn ngon mà vui vẻ, đồng thời cũng vì mình chiếm được tiện nghi mà vui vẻ.

“Không phải a, hyung, nguyên liệu nấu ăn này đều là trong tủ lạnh của hyung a!” Kim Jaejoong rất hồn nhiên nói cho Kim Hee Chul.

“Em nói là mấy thứ trong tủ lạnh?”

Kim Jaejoong nhẹ gật đầu.

“OMG, sao lại để cho con biết hai thằng nhóc kia a! Kim Jaejoong, đó là nguyên liệu nấu ăn cả một tuần của ông đấy!” Nói xong rất thất bại ghé mặt vào bàn!

“Hyung, bàn em chưa dọn xong đâu, trên còn dầu đấy! Quần áo hyung sẽ bẩn!”

Kim Hee Chul lập tức nhảy dựng lên, cẩn thận kiểm tra y phục của mình. Sau đó bắt đầu gào khóc như bị bệnh tâm thần.

“Thượng đế à, con đã tạo nghiệt gì a! Sao lại có thể đối xử với Kim mỹ nhân như vậy!”

Kim Jaejoong thấy Kim Hee Chul như vậy, đột nhiên trong nội tâm rất vui vẻ. Những lo lắng vì công việc hôm nay tựa hồ đã biến mất.

Ăn cơm tối xong, Kim Hee Chul ngồi trên ghế salon đắp mặt nạ matxa mặt, còn Kim Jaejoong ngồi một bên xem tivi, rất không có phẩm hạnh bốc khoai tây chiên, vừa ăn vừa cười to.

Kim Jaejoong khẽ liếc Kim Jaejoong, lắc đầu, ra vẻ chán ghét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi