CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 332

“Không phải chứ, da đẹp như vậy mà lại không cần trang điểm, có khi đi tiêm rồi cũng nên, đã âm thầm đi tiêm không biết bao nhiêu tinh chất dưỡng ẩm và tinh chất làm trắng rồi.”

Bạn học nữ bên cạnh cũng hùa theo.

Hai người này đều thấy Tô Tú Song không vừa mắt, hạ giọng nói, tự lẩm bẩm một mình.

Nhạc dừng và Tô Tú Song đặt micro xuống.

“Một bài nữa đi” Rất nhiều bạn học vẫn đang chìm đắm trong giai điệu, họ xôn xao cả lên.

Tô Tú Song lắc đầu từ chối: “Trong người không khỏe, lần sau nếu có cơ hội, tớ nhất định sẽ hát bù cho mọi người nghe.”

Cô quay lại ngồi lên ghế sofa.

Bạch Tĩnh khẽ chớp mắt: “Được đấy, cậu học hát tuồng khi nào vậy?”

“Tớ chưa học, hồi nhỏ bố mẹ tớ rất bận, họ để tớ ở quê sống với bà. Bà nội tớ thích nghe tuồng. Bà nghe nó mỗi ngày. Vì vậy tớ tập hát dân dần”

“Giỏi đấy!”

Bạch Tĩnh giơ ngón tay cái lên.

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.

Tô Tú Song lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi, cô sửng sốt.

Hoắc Dung Thành gọi làm gì vậy?

Trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung, sau đó cô bấm nút trả lời, đưa lên †ai nghe.

“Ra ngoài.”

Giọng người đàn ông trâm lắng và lạnh lùng.

Sau đó, anh ta ngắt điện thoại, cuộc gọi kết thúc.

Trong toàn bộ quá trình gọi, Tô Tú Song thậm chí không có thời gian để phát ra âm thanh.

“Có chuyện gì vậy?” Bạch Tĩnh nghiêng người quan tâm hỏi.

“Cậu ở lại chơi vui vẻ, tớ phải đi rồi”

Tô Tú Song đứng lên.

Bạch Tĩnh cau mày: “Bố cậu vừa gọi cho cậu sao?”

“Ừ” Tô Tú Song gật đầu, trả lời một cách mơ hồ.

“Tớ sẽ đưa cậu ra ngoài.” Nói xong, Bạch Tĩnh chuẩn bị đứng dậy.

Tô Tú Song nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản cô: “Không cần đâu, tớ có phải đứa trẻ lên ba đâu chứ, ngày mai gặp lại nhé”

“Vậy được rồi, hẹn ngày mai gặp.”

Ra khỏi phòng, Tô Tú Song chỉ cảm thấy hai bên tai đỡ ồn ào, cổ thở dài một hơi.

Cô bước ra khỏi khách sạn, đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Thật sự khó hiểu, tóm lại là Hoắc Dung Thành gọi cô ra ngoài để làm gì?

Lúc này, một luồng sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào mặt cô, sau đó tiếng còi vang lên.

Tô Tú Song bị chiếu rọi vào mắt, không thể mở ra được.

Cô khẽ nhắm mắt, cố mở ra lần nữa và đi vê phía âm thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi