Chương 333
Chiếc Rolls Royce màu đen đang đậu bên đường.
Mở cửa xe ra, cô đang định ngồi vào ghế sau thì giọng nói không được vui vẻ của người đàn ông đập vào tai cô: “Tôi đang làm gì? Tài xế Lên ngồi ghế trước”
Tô Tú Song không hài lòng, cô lén bĩu môi, đóng cửa lại rồi lên ghế phụ bên trên ngồi.
Hoắc Dung Thành khẽ liếc mắt nhìn cô, trên miệng vẫn đang hút dở điếu thuốc, khói thuốc bay đầy mắt cô: “Dây an toàn!”
“ồ”
Tô Tú Song một tay kéo dây an toàn, cô hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành vừa vẩy tàn thuốc vừa nói: “Tiện đường!”
Cô hơi giật mình.
Tập đoàn Hoắc Thị và quán bar Greenland có thể tiện đường được sao?
Khi xe chuẩn bị chạy, anh bật đèn xi nhan rồi bắt đầu hòa vào dòng xe trên đường.
“Anh tan làm muộn như vậy sao?” Tô Tú Song quay sang phía anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh: “Ăn cơm tối chưa?
“Chưa ăn!”
Vẻ mặt của Hoắc Dung Thành có vẻ thoải mái hơn, sự tức giận bực bội trong người cũng dần biến mất.
“Vậy anh muốn ăn cái gì, em đãi anh”
Khóe mắt anh ta khẽ nhếch lên, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ muốn trêu ghẹo cô, lạnh nhạt nói: “Mời anh sao, em có chắc là mình có đủ khả năng không?”
Tô Tú Song: ‘…
Một bữa ăn mấy trăm nghìn, cô thật sự không kham nổi.
“Vậy thì… Nếu không thì quên đi” Cô suy nghĩ một chút rồi nói.
Thoáng chốc, sắc mặt của Hoắc Dung Thành xám xịt lại, anh ta lạnh lùng hừ một cái:” Thật ra em mời hay không cũng vậy mà, em về nhà nấu đi.”
“Cũng được!” Tô Tú Song nheo mặt cười khúc khích “Đồ bên ngoài không tốt cho sức khỏe, tự mình nấu là yên tâm nhất, em nấu mì súp như lần trước mình vẫn ăn được không?”
Anh nhướng mày và liếc cô một cái.
Như vậy người phụ nữ này có vẻ sẽ được lợi, cô rất thông minh.
“Không nói gì tức là đồng ý nhé!”
Chiếc xe vẫn băng băng trên đường, từ từ lăn bánh về phía trước, Tô Tú Song nhìn qua cửa sổ.
Những ánh đèn nê-ông le lói, xe cộ qua lại nườm nượp, quang cảnh thủ đô về đêm nhộn nhịp, bắt mắt, quả là tuyệt.
Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến.
Mi mắt cô trở nên nặng trĩu từng chút một, cuối cùng cô không chịu được nữa chìm vào giấc ngủ sâu từ lúc nào không hay.
Những ngón tay thon dài của Hoắc Dung Thành vẫn đang đặt trên vô lăng, anh bình tĩnh lái xe.
Nghe thấy những hơi thở đều đều từ phía bên cạnh mình, trái tim tức giận và khó chịu của anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Khi về đến nhà đã là một giờ sáng.
Hoắc Dung Thành dừng xe, rút chìa khóa ra rồi dập điếu thuốc đang hút.