CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 409

Anh ta ngồi im không nhúc nhích, cố vờ như không nghe thấy, hòng thoát khỏi kiếp nạn này.

“Không nghe thấy hay có có ý kiến?”

Anh cất cao giọng, nghiêm khắc hỏi.

Hoắc Diệc Phong cúi gằm, nhìn sang anh ba với vẻ mặt nài nỉ.

Hoắc Dung Thành kéo ghế đứng dậy.

Ngay tức thì, chân Hoắc Diệc Phong như có dầu bôi trơn, không nói không rằng, chạy biến khỏi phòng khách như một cơn gió.

Hoắc Dung Thành quét mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Tú Song, anh ôm một bụng tức chưa có chỗ trút quay người đi lên tâng.

Qua cơn nguy khốn, bầu không khí trên bàn ăn cũng nhẹ nhõm hẳn.

“Định cứ giận dỗi nhau thế này mãi à?” Hoắc Lăng Tùng lên tiếng.

“Em đâu có muốn giận dỗi gì anh ấy, là anh ấy cứ thích chèn ép người ta, nói năng vô lý.”

“Từ nhỏ anh hai đã vô lý rồi, dân sẽ quen thôi…” Hoắc Lăng Tùng mỉm cười, nói: “Mỗi lần anh hai cáu giận là Dung Phong tới số”

Nghe xong, Tô Tú Song chau mày.

Từ nhỏ đã vô lý, thế thì rõ ràng là hồi bé được chiều sinh hư, cô thì không chiều chuộng nổi cái chứng này.

“Có lẽ, anh hai không chỉ cáu giận suông đâu, mà là ghen đấy, em có nghĩ thế không?”

“Ghen? Không đời nào!”

Không cần phải nghĩ, Tô Tú Song thẳng thừng phủ nhận khả năng này, đời nào lại ghen được, thế thì lạ đời quá.

“Sao lại không thể? Mọi chuyện đều chỉ là tương đối”

Hoắc Lăng Tùng nhếch môi nở nụ cười hờ hững, quyến rũ.

Tô Tú Song kiên quyết phủ nhận: “Tuyệt đối không, nguyên nhân anh ấy không muốn em đến đoàn phim chỉ vì sợ mất mặt nhà họ Hoắc thôi”

“Ban đầu, em làm việc ở đoàn phim, anh hai có ngăn cản đâu, đúng không?”

Hoắc Lăng Tùng xới thêm một bát cơm, chậm rãi nói: “Lần này nổi nóng cũng là vì bắt gặp cảnh diễn thân mật, chẳng lẽ lại không phải”

Tô Tú Song giật mình, bàn tay cầm đũa cứng đờ.

“Có phải em đã hiểu lầm nguyên nhân khiến anh hai tức giận rồi không?”

Tô Tú Song bỗng cảm thấy cổ họng khô ran, hoang mang rối bời, không lẽ…

anh thật sự đang ghen?

Hoắc Lăng Tùng đứng dậy đặt tay lên vai cô võ nhẹ hai cái rồi lên tâng.

Tô Tú Song ngồi ngẩn ra giữa bàn ăn, nghĩ ngợi mông lung.

Nhưng cô càng nghĩ càng thấy vô lý, làm gì có chuyện Hoắc Dung Thành ghen vì mình được?

Ngẫm nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được gì, cô quyết định không lãng phí nơ-ron thần kinh nữa mà đi ra khỏi phòng khách.

Hoắc Diệc Phong đứng ở góc tường, miệng ngậm cây kẹo mút, gác chân lên Tiểu Bạch.

Anh ta nghiêng mặt hướng lên trời một góc bốn mươi lăm độ, trông có vẻ buồn rười rượi.

Tô Tú Song bước qua, chạm khẽ vào vai anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi