CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 410

Hoắc Diệc Phong định thần lại, hậm hực liếc xéo cô, trợn mắt lườm, cất giọng trách móc: “Nếu không phải tại cô thì tôi đã không bị phạt úp mặt vào tường”

“Liên quan gì đến tôi?”

“Cô với anh hai cãi nhau, anh hai ôm một cục tức không có chỗ trút, thừa dịp trút hết lên tôi, tôi khác gì cái thùng rác đâu.”

Tô Tú Song húng hắng vài tiếng: “Đừng đổ tại tôi, bác sĩ Hoắc cũng có sao đâu”

“Cô thì hiểu cái gì?”

Hoắc Diệc Phong luồn tay vào mớ tóc lùm xùm, bực bội vò đầu bứt tai: “Tôi là vỏ quýt mỏng, mà móng tay anh hai thì nhọn.”

“Anh muốn ăn gì tôi nấu cho” Tô Tú Song lên tiếng, trong lòng áy náy.

“Sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên mắm, cá chép om dưa, khoai lang nướng bơ, thịt viên trứng cút…

Hoắc Diệc Phong liến thoắng một tràng.

“Được” Tô Tú Song đồng ý ngay: “Để bữa tối làm sau, giờ tôi ra sau vườn xem tình hình ruộng rau của tôi đã”

Bẩm sinh Hoắc Diệc Phong cũng không phải dạng ngoan hiền dễ bảo, thấy không ai để ý bèn lẻn theo sau, cũng chuồn ra vườn.

Bác quản gia Vương đang ở ngoài vườn bận bịu cắt cành tỉa lá.

Tô Tú Song nhìn ruộng rau, hỏi: “Bác Trương ơi, chỗ nào có cành cây không, cháu muốn chặt lấy một ít làm giàn trồng rau.

“Sau núi có đấy, mợ hai đi theo tôi.”

Phía sau núi cành lá xum xuê, Tô Tú Song cầm cây rìu chặt một ít cành đem ve.

Hoắc Diệc Phong chưa từng thấy cảnh đó, anh ta ngồi trên đất mắt nhìn không chớp, hệt như một đứa trẻ tò mò đang chăm chú quan sát.

“Vừa rồi, anh ba của anh nói..”

Tô Tú Song định nói ra nhưng lại thấy đắn đo và lúng túng.

“Nói sao?”

Hoắc Diệc Phong ngẩng lên, tranh thủ nhìn cô.

“Nói, có thể anh hai của anh đang ghen, nên không muốn tôi tới đoàn phim nưa.

Hoắc Diệc Phong ngứa ngáy chân tay, ngắt một nhánh cỏ đuôi chó cho lên miệng nhai, đôi mắt hoa đào nhướn lên: “Anh hai tôi ghen với ai?”

Tô Tú Song xấu hổ đỏ mặt: “Tôi”

Nghe thấy vậy, đầu lông mày của Hoắc Diệc Phong co giật, trợn mắt nhìn cô như nhìn kẻ điên: “Nằm mơ giữa ban ngày, cô mà lọt được vào mắt anh hai tôi á, mặt phổ thông, mông thì móp, ba vòng như một, anh hai tôi thích gì ở cô mới được, chắc thích cái da mặt dày à?”

Tô Tú Song: “…”

“Anh hai tôi kén cá chọn canh lắm, không thì đã chẳng gần ba mươi rồi mà vẫn còn gin” Hoắc Diệc Phong chớp mắt, nhỏ giọng nói vẻ bí hiểm: “Thật ra, tôi cũng vẫn còn gin”

Nghe thấy vậy, Tô Tú Song sởn gai ốc lạnh hết cả sống lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi