CÔ DÂU GẢ THAY LÃO ĐẠI ANH NHẸ CHÚT


Nằm nghỉ ngơi ở bên cạnh cô được một lúc thì anh tỉnh giấc, lặng lẽ cầm theo áo sơmi rồi đi ra ngoài.

Buổi chiều này anh vẫn còn chưa xử lý xong chuyện, nhưng vì nghe thuộc hạ báo lại rằng ở nhà Lâm Quân Nhi đang bị Dương Dung Nhuệ làm khó, nên anh đã bỏ dang dở chuyện đang làm mà chạy về.
Bây giờ trời vẫn còn đang khuya, cô thì vì quá đuối sức nên vẫn còn ngủ rất mê mang.

Tước Xạ liền lái xe đến, anh ngồi trên anh tựa lưng vào ghế, còn thuận tay tháo một chiếc cúc áo, Tước Xạ đi theo anh nhiều năm nên biết hiện tại tâm trạng của Cảnh Vân Trạch đang không vui, cậu ấy như một thói quen mà đưa một điếu thuốc cho anh.
Cảnh Vân Trạch đã định vương tay ra lấy, nhưng nhớ lại con báo nhỏ của mình không thích nên anh cũng lắc đầu, nói:
- Đem vứt hết đống đó đi.
- Lão đại, anh sao vậy? Chẳng phải trước giờ anh vẫn luôn hút loại này sao?
- Cô ấy không thích mùi thuốc lá.
Không cần hỏi thì Tước Xạ cũng biết "Cô ấy" trong miệng anh là ai.

Nhưng Tước Xạ thật sự bị kinh ngạc, trước kia Dương Dung Nhuệ tiểu thư cũng nhiều lần khuyên anh bỏ thuốc vì nó không tốt cho sức khỏe, nhưng lúc đó Cảnh Vân Trạch còn trừng mắt nhìn cô ta.

Không ngờ hiện tại phu nhân chỉ vừa mới nói muốn đổi phòng vì còn ám mùi, thì ngay lập tức lão đại đã bỏ thuốc.
- Lão đại, anh muốn tự ra tay hay là?
Cảnh Vân Trạch gật đầu.
Tước Xạ lái xe đưa anh đến một trụ sở lớn, bang phái của anh là một bang phái lớn, còn xây trụ sở ở đường lộ lớn giống như là đang khiêu khích những bang ngầm trốn chui trốn nhủi vậy.


Quy mô của bang Long Nhuệ thật sự rất lớn, mỗi ngày cũng có rất nhiều sát thủ được đưa đi huấn luyện ma quỷ đặc biệt, chỉ cần trải qua được đợt huấn luyện này thì họ mới chính thức là người của tổ chức Long Nhuệ.
Cảnh Vân Trạch mang một gương mặt Diêm Vương đi vào, đi đến đâu thì người trong bang cúi chào đến đấy, Tước Xạ cảm thấy hôm nay lão đại hình như không vui lắm.

Chẳng lẽ là vì Dương Dung Nhuệ tự ý xông vào Dinh Trạch khi chưa có sự cho phép của anh, nên bây giờ anh muốn lấy tên phản tặc kia ra trút giận.
Đi vào đến một nhà giam kín, xong quanh chỉ là những bức tường đen vô tận, ở chính giữa là một cái bóng đèn duy nhất.

Tước Xạ lấy một cái ghế cho anh, nhưng sau đó thì Cảnh Vân Trạch đã bảo cậu ta ra ngoài.
- Cảnh Vân Trạch, thằng chó! Mày có giỏi thì giết tao đi.
- Giết? Giết mày thì còn gì vui nữa chứ? Chúng ta từ từ chơi.
Anh bước đến một lò nung, cầm gậy sắt trên tay, ở trước cây gậy sắt là một ấn kí của bang Long Nhuệ, chỉ có những tên phản tặc mới có "vinh hạnh" được giữ nó...!Mãi mãi!
- Cảnh Vân Trạch, nếu mày giết tao, thì vợ mới cưới của mày cũng không xong đâu! Tao đã cho người về báo với lão đại của tao, vợ mày là một con mù không có chút phòng bị.

Hình như mày rất để tâm đến nó nhỉ?
Nghe hắn ta nhắc đến Lâm Quân Nhi thì anh liền híp mắt, không nói lời nào liền cầm roi lên đánh lên người hắn ta, vừa đánh vừa nói:
- Mày dám động đến cô ấy thì đừng hòng chết toàn thây!
- Tao rơi vào tay mày thì cũng đoán được sẽ chết không yên thân.

Nhưng mà...!Nếu tao có chết cũng bắt vợ mày lót đường cho tao!

Cảnh Vân Trạch bất chợt lại nghĩ đến Lâm Quân Nhi hiện tại đang ở nhà một mình, anh liền ra lệnh cho Tước Xạ ở lại chặt một ngón tay của tên phản tặc kia rồi gửi đến "Lão đại của hắn" kèm theo lời cảnh cáo.

Còn anh thì tức tốc chạy về nhà.
Tước Xạ nhận lệnh còn rùng mình, trước kia cho dù anh có tàn nhẫn nhưng thà một đao chém chết chứ không phải hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết như hiện tại.

Ở trong phòng giam bên cạnh bước ra, một cô gái xinh đẹp nhưng cũng không kém phần nóng bỏng, trên người còn vương một chút máu, nói:
- Lão đại xem ra rất thích vị phu nhân này.
- Phụng Quy, cô nghe được gì rồi?
[...]
Còn ở Dinh Trạch thì Lâm Quân Nhi cũng bị một mùi máu tươi khiến cho thức giấc, cô cũng cố gắng xem xét bên cạnh nhưng không thấy anh đâu.

Linh tính mách bảo rằng hiện tại đang có nguy hiểm nên cô liền ngay lập tức bò xuống dưới đất, rồi chốn vào gầm giường.
Hệt như dự đoán của cô, cửa sổ ban công liền bị ai đó đánh vỡ, nhảy vào hình như là hai, ba người đàn ông cao khoảng một mét bảy, cân nặng trung bình tầm sáu mươi cân.

Cô đưa tay bịt miệng của mình lại, lại nghe một trong hai người nói:
- Thằng phế kia mật báo có đúng hay không vậy? Tao có thấy ai đâu.
- Thằng đó nhận tiền của lão đại, chắc chắn làm ăn uy tín, chúng ta chia nhau tìm xem, gặp ai thì giết người đó.
Đại não của Lâm Quân Nhi bắt đầu hoạt động, chắc hẳn buổi chiều này Cảnh Vân Trạch đang thẩm tra trên phản tặc kia, nhưng nghe tin Dương Dung Nhuệ đến làm khó cô nên anh đã mặc kệ tên kia mà chạy về với cô.


Nhân cơ hội anh không để ý thì hắn đã báo cho đồng bọn, tối nay muốn trừ khử cô để lót đường cho bọn nó sao? Muốn lấy cô uy hiếp Cảnh Vân Trạch? Mấy tên này đầu óc có vấn đề hay sao vậy?
Cô và Cảnh Vân Trạch chỉ mới kết hôn, không chỉ vậy mà còn là kết hôn không có tình yêu thì tại sao anh lại phải để ý đến một đứa mù như cô chứ? Não của những tên này là được nặn bằng đậu phụ hay sao vậy?
Tiếng bước chân của một tên bắt đầu tiến lại gần giường, hắn nói:
- Có khi nào nó ở dưới đây không?
Lâm Quân Nhi cố gắng mò mẫm xung quanh để tìm thứ hữu dụng, bất chợt cô lại cầm được một con dao găm, vì có tiếng động nên hai tên kia còn có ý định cúi xuống xem, chưa kịp để hai tên đó xem thì từ bên ngoài xông vào là người của Long Nhuệ bang, họ nhận được lệnh của lão đại nên đã xông vào đây.
Hai tên kia thấy tình thế không ổn liền gọi thêm đồng bọn.

Hai bên đánh giết lẫn nhau ngay tại phòng ngủ của của cô, Lâm Quân Nhi có chút sợ hãi mà co rút người lại, ngay lúc cô còn đang run rẩy thì lại nghe thấy tiếng của Diệp Vấn gọi mình.
Nếu bây giờ cô không xuất hiện thì Diệp Vấn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu cô xuất hiện thì bản thân cô cũng khó mà toàn thây.
Ngay lúc này cô cũng hạ quyết tâm, thôi thì trước sau gì cũng chết, cô cũng nhắm mà nghe theo ý trời.

Lâm Quân Nhi từ từ bò khỏi gầm giường, thuộc hạ của anh nhìn thấy cô liền nắm lấy tay của cô rồi đẩy cô ra ngoài.

Diệp Vấn nhìn cảnh hoảng loạn mà tay chân run rẩy không tài nào chạy nổi, lúc này từ cửa chính xông vào lại là hai tên mặc đồ đen, Diệp Vấn sợ hãi hét lên, cô liền cầm con dao găm vừa rồi rút ra, đưa ra, nói:
- Vấn Vấn, đừng sợ...
- Tiểu thư, chị chạy đi, đừng lo cho em.
Nhưng Lâm Quân Nhi không thèm quan tâm, dù sao thì trước giờ cô cũng chỉ là đồ sao chổi của Lâm gia, cô có chết bờ chết bụi cũng chẳng ai quan tâm.

Nhưng Diệp Vấn là người ở bên cạnh cô, lớn lên cùng cô, đối với cô mà nói thì cô ấy không khác gì em gái ruột cả, cô cũng là đứa vô dụng, có chết cũng không sao, nhưng Diệp Vấn thông minh lại còn hiểu chuyện, sau này còn tương lai tươi sáng đang chờ cô ấy nữa.
- Phu nhân à, hay là cô cứ buông tay chịu trói đi.


Tôi hứa sẽ không làm cô đau đâu.
- Tôi khinh, miệng chó không mọc ra ngà voi.

Nếu các người còn dáng đến đây thì tôi sẽ...
- Sẽ thế nào? Chúng tôi nhiều người, cô lại bị mù, thử hỏi có thể đấu được với chúng tôi hay không?
Lâm Quân Nhi thật sự bị dọa cho xanh mặt, quả nhiên Cảnh Vân Trạch nói đúng, nếu như ở bên cạnh anh mà cô không nhìn thấy gì thì đúng là sẽ có ngày chết nhưng không biết tại sao lại chết.
Ngay lúc này, Lâm Quân Nhi chợt nhớ đến gì đó, liền dựa sát vào Diệp Vấn, nói:
- Em có mang theo không?
- Mang theo? A...
Sau một tiếng à, thì Diệp Vấn liền lấy đồ cột tóc của mình ra, bên trên có một cái hộp.

Lúc nào ra đường thì cô cũng bảo Diệp Vấn mang theo để phòng nguy hiểm, dù là không thể tránh khỏi nguy hiểm nhưng có phòng bị còn hơn là không.
Bên trong là có mười chiếc kim do đích thân Lâm Quân Nhi và Diệp Vấn làm ra, cô cầm lấy hai kim, nói:
- Em nói vị trí chính xác cho chị.
Diệp Vấn có chút lo lắng, trước kia họ cũng chỉ định phòng hờ thôi, nhưng mà cũng không sử dụng, nếu như không được thì mấy tên kia có nổi điên hay không? Cô ấy liền sợ hãi mà kéo kéo áo của cô, nói:
- Tiểu thư...!Liệu có được không?
- Chúng ra chỉ có thể kéo dài thời gian, còn nếu như Cảnh Vân Trạch vẫn không về kịp thì xem như chị em mình xui rủi.

Dù sau thì chúng ta cũng đã đến bước đường cùng rồi.
- Tiểu thư....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi