CÔ DÂU GẢ THAY LÃO ĐẠI ANH NHẸ CHÚT


Lúc này thì Diệp Vấn cũng chỉ biết ủy thác lại tính mạng của mình vào tay của Lâm Quân Nhi mà thôi, dù sao những năm qua sống bên cạnh một người chủ như cô cũng đã quá đủ rồi.

Ngay lúc bọn người xấu kia đang chuẩn bị tiến đến để bắt Lâm Quân Nhi thì Diệp Vấn đã nói vị trí của họ.
Ngay lập tức cây kim trong tay của Lâm Quân Nhi được phóng ra, nhưng vì cô không thấy đường với lại lực tay không đủ nên chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ cả.

Một trong số bốn người xấu kia thấy trong tay cô có kim liền chửi thề một tiếng, sau đó liền đi đến bắt lấy cô và Diệp Vấn, lúc này đầu óc Lâm Quân Nhi bắt đầu có chút sợ hãi rồi.

Phải nói là cái miệng của Cảnh Vân Trạch quá là miệng quạ rồi, buổi chiều anh vừa nói cô có thể bị ám sát thì khuya đã đến rồi.
Nhưng lúc này Lâm Quân Nhi mới nhớ bản thân có một con dao vừa rồi cầm được ở dưới gầm giường, nhưng cho dù cô có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng súng của họ được.

Nhưng Diệp Vấn ở bên kia đã khóc đến khan cổ, đến mấy tên người xấu cũng phải nhíu mày khó chịu.
Lâm Quân Nhi mới dựa theo hướng tiếng khóc, lãnh đạm nói:
- Sợ gì chứ, cùng lắm thì chị em mình chết chung.


Có chị đi với em, trên đường xuống dưới cũng không cô đơn.
Nhưng cô còn chưa kịp an ủi Diệp Vấn thêm câu nào thì từ bên ngoài Cảnh Vân Trạch đã dẫn theo một nhóm gồm bốn người đến, anh vừa vặn nghe thấy câu nói trăng trối của cô, liền nhíu mày, nói:
- Em muốn chết, nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa!
Với cái âm vực âm trì địa ngục này thì nó không phải câu hỏi, mà đúng hơn là một câu nhắc nhở, bây giờ đến cả mạng của mình mà cô cũng không thể quyết định, đúng là đáng thương quá mà.

Tên áo đen đang giữ cô liền đưa súng lên thái dương, họng súng đang chĩa thẳng vào đầu của cô, vốn dĩ Lâm Quân Nhi không cẳng thẳng hay lo sợ, nhưng Cảnh Vân Trạch lại khác, gương mặt của anh đã căng thẳng đến mức sắp đứt ra rồi.
- Buông vợ tao ra!
- Cảnh Vân Trạch, mày và con mù này chỉ mới cưới thôi mà, hôm nay tao lọt vào tay của mày thì đã xác định không còn đường sống, thôi thì mày cho tao con mù này trải đường đi, để tao xuống dưới cũng không cô đơn.
Nhưng Cảnh Vân Trạch làm sao dễ dàng buông tha được một cái miệng hỗn như vậy, cho dù Lâm Quân Nhi có thật sự xuống địa ngục thì anh cũng đến chỗ Diêm Vương đòi người! Người của anh, sống hay chết cũng là người của anh!
Ngay lúc này Lâm Quân Nhi đã định được vị trí mà hắn ta cầm súng, nhưng người cô lo lắng nhất vẫn là Diệp Vấn, nhưng không ngờ một trong bốn người ở bên cạnh anh đã sớm đón Diệp Vấn xong rồi, khi cô nghe thấy tiếng ba tên kia chửi thề thì mới thở phào một cái, nói:
- Cảnh Vân Trạch, cầm súng lên! Bắn đi!
Nghe đến đây hai bên, kể cả phe của anh và phe của bọn ám sát đều kinh ngạc, tên đang giữ cô còn chửi lớn một tiếng.
- Mẹ nó, con điên mày, mày muốn chết cùng bọn tao à?
Nhưng Cảnh Vân Trạch biết cô là người có tính toán, nếu không chừa cho mình được một con đường lui thì sẽ không bảo anh cầm súng, lúc này Cảnh Vân Trạch hoàn toàn tin tưởng cô, anh liền cầm lấy một cây súng của người bên cạnh, liên tục bắn chết ba tên áo đen kia, chỉ giữ lại một mình tên gan to bằng trời, dám nắm tay của vợ anh!
Lâm Quân Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó liền dùng một tay rút con dao ở trong thắt eo ra, cũng may là cô thuận tay trái, mà tên kia chỉ giữ tay phải của cô, nên ngay lập tức cô đã dùng một dao cứa cánh tay của tên đó, bàn tay đang cầm súng cũng đau đớn mà buông súng xuống.

Nhân cơ hội cô cũng tìm đường chạy trốn, ngay lúc đó Cảnh Vân Trạch liền giương súng, bắn tên kia một cái, nhưng hoàn toàn không phải chỗ trí mạng.
Sau khi bắn xong tên kia thì vì tiếng súng quá gần nên đã khiến cho tai của Lâm Quân Nhi bị ù một lúc, cô cũng giật mình mà ngồi sụp xuống, Cảnh Vân Trạch ném súng sang một bên, chạy đến đỡ lấy cô, nhíu mày nói:
- Em không sao chứ?
Tuy đang trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, nhưng Lâm Quân Nhi vẫn nói:
- Diêm Vương chê tôi quá phiền phức, nên không dám thu nhận tôi.
Cảnh Vân Trạch nhìn cô, ít nhất cái miệng của cô vẫn còn hoạt động tốt thì không sao rồi.


Anh bế thốc cô lên, trực tiếp đi ra ngoài, nói:
- Không sao, ông ta dám bắt em thì tôi cũng dám đòi người.

Người phụ nữ của tôi, trừ khi tôi cho phép, còn nếu không thì em vĩnh viễn đừng hòng rời khỏi tôi!
Mặc dù Lâm Quân Nhi không biết những lời này của anh có thật lòng hay không, nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại thì nó cũng làm cho cô ấm lòng.

Nhưng cái lòng ấm nhưng cái mỏ vẫn không bỏ qua, nói:
- Vậy nếu vừa rồi tôi không có con dao phòng thân, thì anh định sẽ làm gì?
- Tôi đã nói rồi, nếu lão Diêm Vương dám bắt em, thì tôi sẽ đến Diêm La Điện đòi người!
- Anh dám sao?
- Cảnh Vân Trạch không gì là không dám!
Sau khi đưa cô lên xe, thì cô cũng không biết anh sẽ đưa mình đi đâu, nhưng trên xe cô vẫn không quên hỏi:
- Vậy chuyện ly hôn của chúng ta thì như thế nào?
- Em muốn ly hôn vậy sao?
Không nằm ngoài dự đoán của Cảnh Vân Trạch, cô liền thật thà gật đầu.

Cái thật thà chết tiệt này của cô thật sự khiến anh quá chướng mắt, nhưng cái miệng của anh cũng không vừa, liền gằn từng chữ, nói:

- Em càng muốn thì tôi càng không cho em toại nguyện.
- Nè, anh là đồ bội ước vậy sao? Rõ ràng đã hứa rồi mà!
- Hứa? Em có bằng chứng không?
- Tôi...
Bất chợt Lâm Quân Nhi á khẩu, cái hợp đồng kia cô còn chưa kịp thấy mặt, nhưng giấy đăng ký kết hôn thì cô đã ký rồi.

Cái này chẳng phải là bẫy người khác sao? Chẳng lẽ đại ca của một bang phái lại vô sỉ như vậy?
Cảnh Vân Trạch nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô liền bật cười, anh nói:
- Sao vậy? Không có bằng chứng à? Có cần tôi giúp không?
- Anh mà tốt bụng vậy sao?
- Đương nhiên...!Là không!
- Anh...!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi