CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Sau khi phân tích, thành phần vòng cổ đã rõ: dây vòng là kim loại thép bình thường, nhưng thành phần thủy ngân vượt mức nghiêm trọng, đeo trong thời gian dài sẽ dẫn đến khả năng mắc bệnh ngoài da. Nhưng những điều này không phải là quan trọng nhất. Sau khi có kết quả phân tích mặt dây, người phụ trách phân tích sợ tới mức run lên:

“Đội trưởng, mặt dây này là….bằng xương!” nhân viên phòng kiểm nghiệm kinh hãi báo cáo: ”Hơn nữa sau khi so sánh DNA, đây không phải là chỉ từ 1 người.”

Việc này điên rồ đến mức nào chứ. Nhân viên kiểm nghiệm vừa nói, hàm răng vừa đánh vào nhau lập cập, cậu đang tưởng tượng ra cảnh một tên sát nhân điên cuồng, g.i.ế.c người, sau đó xẻo thịt lấy xương, sau đó lại đem đi mài dũa.

Lý Đội nghe báo cáo xong trầm mặc một chút: ”Có chắc chắn là xương người không? Có khả năng là xương động vật không?”

Nhân viên kiểm nghiệm lắc đầu: ”Còn 1 mẫu DNA chưa tìm ra, nhưng trong đó quả thật có kết cấu DNA của người!”

Vừa đúng lúc đó, một học viên phòng giải phẫu đi qua, nhìn đến Lý Đội đang cầm túi vật chứng thảo luận, chợt nói: ”Mặt dây này cháu nhìn thấy ở đâu rồi í!”

“Ở đâu?” tất cả mọi người quay qua hỏi

“Chính là trên người sinh viên c.h.ế.t do suy kiệt nội tạng gần đây đấy, cháu xem còn tưởng là xu hướng vòng cổ mới của mấy bạn sinh viên. À, trên người đối tượng tình nghi lớn nhất đã c.h.ế.t trong vụ của Lư Vân cũng có cái này, lúc người nhà đến lấy di vật bị rơi ra, hiện tại chúng ta vẫn đang giữ.”

“Tìm lại, làm kiểm tra đối chiếu!” Lý Đội chau mày.

Mặt dây nhanh chóng được đưa đi kiểm tra. Sau khi có kết quả, tất cả lại trầm mặc. Kết quả này y hệt mặt dây hôm qua Dương Miên Miên đưa tới. Nếu là như vậy, những vụ án c.h.ế.t do nội tạng suy kiệt có thể không phải là c.h.ế.t tự nhiên, mà là manh mối đã ở ngay trước mặt bọn họ nhưng đã bị bọn họ bỏ qua. Đây là sai lầm nghiêm trọng trong nghiệp vụ của họ.

“Rầm!” Lý Đội đập tay xuống bàn, sắc mặt xanh mét: ”Chuyện này phải điều tra rõ ràng!”

Lý Đội ra lệnh, cả đội lập tức khẩn trương hành động. Triệu Anh Hùng đi sau đám người đấy, bỗng người hẫng một cái, may được đồng nghiệp giữ lại, thấy cậu ta hai mắt đen như gâu trúc.

“Triệu Anh Hùng cậu có sao không?” Đồng nghiệp lo lắng hỏi.

“Không sao.” Triệu Anh Hùng miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười. Cũng không hiểu tại sao, tối hôm qua sau khi trở về, cậu luôn mơ thấy có cây gậy đuổi đánh cả đêm, buổi sáng ngủ dậy cũng cảm giác như vừa bị đánh, chỗ bị đánh trong mơ cũng ẩn ẩn cảm giác đau, nhưng sờ lên da thịt lại không thấy đau. Cảm giác giống như tối qua bị đánh vào linh hồn vậy.

Ánh sáng của Đảng soi chiếu lòng ta! Ánh sáng của Đảng soi chiếu lòng ta!

Triệu Anh Hùng mặc niệm hai câu, xoa xoa mặt, đuổi theo đồng đội phía trước.

Lúc Dương Miên Miên tỉnh dậy đã là giữa trưa, hôm nay Võ Tiểu Tứ ở cách vách không chơi trò chơi, không khí im ắng, không biết cậu ta đang làm gì.

Lúc cô đang đánh răng, cửa phòng lại có người gõ. Cô ngậm bàn chải ra mở cửa, trước cửa là Võ Tiểu Tứ trang điểm sáng ngời. Dương Miên Miên nhìn Võ Tiểu Tứ tóc vuốt ngược sáng bóng, nhịn không được nuốt một ngụm bọt kem đánh răng

Dương Miên Miên: ”Cậu đi dạo à?”

Mặt Võ Tiểu Tứ đỏ đến tận mang tai: ”Công ty thông báo sáng nay tôi bắt đầu đi làm.”

Mắt Dương Miên Miên lóe lóe: ”Cậu có muốn suy nghĩ lại một chút không?”

“Em đã nói chuyện với Giả tiểu thư, đồng ý rồi!”

Giả tiểu thư chính là thư kí Văn phòng Hoàng quyền hôm đấy, tên Giả Nhẫm. Nhưng nói đúng ra, có vẻ thư kí văn phòng từ trước tới nay đều là tên này.

Giấy làm thân, nước làm hồn, ai biết “người” tiếp theo ở vị trí đó là ai chứ?

Nhưng thời nay đã là thời nào rồi, quan điểm yêu đương tự do, Dương Miên Miên lại thấy Võ Tiểu Tứ bộ dạng thẹn thùng, liền đem những lời nhắc nhở nuốt vào trong, xoay người về phòng rửa mặt. giọng nói hân hoan của Võ Tiểu Tứ từ cửa truyền đến: ”Đại sư, để chúc mừng ngày đầu tiên đi làm, trưa nay tôi mời cơm nhé.”

Dương Miên Miên bĩu môi, đúng là đồ ngốc. Hai người từ tiểu khu trước sau lần lượt đi ra, vừa mới ra đến cửa đã bị một người đầu trọc cản lại.

Thiện Trí đã đợi ở đây khá lâu, giờ đã là buổi trưa, cái đầu nhắn bóng của cậu ta đầy mồ hôi. Thiện Trí thấy Dương Miên Miên thì mắt sáng ngời: ”Đại sư, tôi là Thiện Trí, chúng ta đã gặp nhau ở biệt thự của Tô đại phú, cô còn nhớ không?”

Thiện Trí lau mồ hôi trên đầu, cậu ta vất vả lắm mới moi được thông tin chỗ ở của Dương Miên Miên.

“Cậu đến đây làm gì?” Võ Tiểu Tứ kinh ngạc hỏi. Sau chuyện cùng nhau trải qua ở biệt thự, Võ Tiểu Tứ có chút hảo cảm với nhà sư này.

“Là như vậy…” Thiện Trí hắc hắc cười, mặt hiện lên vẻ lấy lòng: ”Gần đây tôi lại có mối làm ăn, có người bị quỷ nháo trong nhà, nhưng hơi khó giải quyết, không biết đại sư có hứng thú cùng tôi đi giải quyết không, thù lao dày lắm nha.”

Dương Miên Miên: ”Thứ kia lợi hại lắm à?”

“Không!” Thiện Trí nói xong lời này, nhịn không được ngó ngó xung quanh. Từ việc lần trước phát sinh trong biệt thự, cậu ta đối với mấy chuyện như vậy cũng có chút tâm lý sợ hãi, nhưng mà lần này phần thưởng quá hậu hĩnh, cậu không kiềm chế được.

“Trước đây họ đã mời mấy người đến, nhưng tất cả đều ngả mũ chịu thua. Gia chủ bây giờ trong tình trạng cùng đường tuyệt vọng, tuyên bố nếu ai có thể đuổi thứ đó đi, sẽ trả 5000”

“5000?” Võ Tiểu Tứ bĩu môi: ”Chừng này đại sư còn chẳng thèm để ý…”

“Đồng ý!!”Dương Miên Miên gật đầu đáp ứng.

Võ Tiểu Tứ: ”Khụ khụ…Ý tôi là đại sư của chúng ta đây là người tốt, coi tiền tài như bùn đất…”

Võ Tiểu Tứ vất vả thật lâu vẫn nghẹn trong miệng chưa phun ra được câu thành ngữ, lại không nghĩ đến câu nói của mình đã động đến chỗ đau của Dương Miên Miên.

Dương Miên Miên nghĩ đến khung ảnh sáng lóa trong app Kim Mãn Lộ của mình, tâm tình lập tức chuyển qua mưa rào sấm chớp, khí thế cao chót vót. Tập đoàn âm hồn oán khí đang yên ổn ngủ ở chân tường bị dọa tỉnh, một trận ngao ngao hỗn loạn. Má ơi, lại có ai chán sống đi trêu chọc nữ ma đầu kia vậy.

Kết cục của việc trêu vào Dương Miên Miên chính là ví Võ Tiểu Tứ lập tức trống trơn, đến cả quỹ riêng quỹ đen cũng bị hai người kia vét sạch. Võ Tiểu Tứ khóc không ra nước mắt, cậu đang định tối nay rủ Giả tiểu thư đi ăn tối.

Cơm nước xong, Võ Tiểu Tứ đến văn phòng nhận việc, còn Dương Miên Miên cùng Thiện Trí lái xe đến nhà kia. Nghe Thiện Trí nói chủ nhà họ Tống, còn quỷ nháo chính là tổ tiên Tống gia ở chân núi Vân Thành.

Bắt đầu bằng việc chó đen giữ nhà mỗi ngày đều sủa như điên, sau đấy xuất hiện dấu tay đen ở tường ngoài. Ban đầu chỉ là ở bên ngoài tường, bọn họ còn nghĩ rằng có đứa trẻ nào nghịch ngợm tô lên, nhưng mà mấy hôm nay, vách tường mới sơn màu trắng bên trong cũng xuất hiện vết đen, hơn nữa lại dần hướng lên trên, dày nhất là chỗ cửa sổ. Đây tuyệt đối không phải là chuyện một đứa bé có thể làm được, lúc này Tống gia mới bắt đầu luống cuống.

Vân Thành giáp với Cẩm Thành, tuy là nói thế nhưng lái xe cũng phải mất gần 3 tiếng đồng hồ. Lúc Dương Miên Miên đến nơi, Mặt trời cũng đã treo nơi đỉnh núi, ánh chiều tà chiều vào mấy căn phòng nhỏ đơn độc giữa đồng có chút vẻ đẹp u tĩnh mỹ lệ. Tống gia ở đây coi như cũng là nhà có điều hiện tốt nhất, mới xây lại ngôi nhà cũ ở chân núi, gạch xanh ngói đen, cửa màu đỏ, đường xi măng cám trắng chạy tới tận cửa.

Vừa đại khí, lại có hào khí.

Dương Miên Miên còn chưa đến cổng, con ch.ó đen buộc ở cây cột cửa liền không ngừng sủa như điên, bộ dáng hung ác như lúc nào cũng có thể nhào đến, Thiện Trí ngồi bên sợ đến run rẩy. Dương Miên Miên chậm rãi hạ kính xe xuống, mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua con ch.ó đen. Con chó đen đang định sủa tiếp, lại giống như bị cục xương chặn ở yết hầu, cụp đuôi chạy vòng qua cây cột, nhanh như chớp trốn đi.

“Đến cả chó cũng biết lựa kẻ yếu mà bắt nạt.” Thiện Trí lẩm bẩm.

Dương Miên Miên liếc mắt nhìn cậu ta: ”Mắt chó nhiều lúc còn tốt hơn mắt người đấy, có một số người, đến cả chó cũng không bằng!”

Thiện Trí xấu hổ cười. Cậu ta thế mà đã quên mất lúc mới gặp Dương Miên Miên ở biệt thự đã đắc tội cô.

Có thể là nghe tiếng chó sủa, cánh cổng màu đỏ mở ra từ bên trong, người mở cửa là một người đàn ông trẻ, chỉ khoảng 27 tuổi, dáng vẻ văn nhã. Anh ta nhìn thấy Thiện Trí từ trên xe Dương Miên Miên bước xuống liền hỏi: ”Ngài là đại sư Thiện Trí sao?”

Thiện trí vội chắp tay trước ngực, niệm một câu A Di Đà Phật. Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người Dương Miên Miên:”Xin hỏi vị nữ sĩ này là…?”

Thiện Trí giới thiệu: ”Đây là một vị bằng hữu của bần tăng, là người có bản lĩnh, hôm nay bần tăng đích thân mời đến tương trợ.”

Ánh mắt người đàn ông lướt qua người Dương Miên Miên, trong lòng vẫn có chút không tự nhiên nhưng không biểu lộ ra ngoài: ”Mời hai vị theo tôi.”

Lúc Dương Miên Miên đi theo người đàn ông tiến vào nhà họ Tống, ánh mắt nàng dừng trên lưng người ấy, đáy mắt hiện lên tia hứng thú: trên người người này có hơi thở của âm hồn, tuy rằng không mạnh, nhưng vẫn ko thoát khỏi đôi mắt mỗi ngày đều tiếp xúc với âm hồn của cô. Nhưng hơi thở của lũ âm hồn này thuần tịnh, không lẫn oán khí. Những âm hồn như vậy đáng ra đã sớm bị Tiểu Bạch Tiểu Hắc đưa xuống âm phủ chờ đầu thai, tại sao lại vẫn ở đây, lưu lại dấu vết trên người người sống?

Khuôn viên nhà họ Tống vẫn mang kiểu kiến trúc cũ, từ cửa đi vào là một cái giếng trời, xung quanh giếng trời là các hành lang gấp khúc, đi xuyên qua giếng trời là phòng khách, nhưng phòng khách hiện tại không có ai, người đàn ông đưa họ rẽ qua một hành lang khác, đi tới tầng 2 hậu viện. Ở đây có một cái đại sảnh, nhìn qua bố cục, có vẻ đây là một phòng trà. Bên trong đã xếp sẵn 4-5 cái bàn, có khoảng hơn mười người đang ngồi.

“Thừa Càn, là ai tới vậy?” Chủ nhà thấy cháu quay lại, hỏi thăm,

Tống Thừa Càn đứng dịch ra, để Dương Miên Miên và Thiện Trí lộ ra: ”Là hai vị khách quý cháu mời tới”. Cậu ta không nói Dương Miên Miên là do Thiện Trí mời đến nên những người trong phòng đều nghĩ hai người là lần đầu tiên gặp nhau.

Thiện Trí lúc này mới có phản ứng, mình là người xuất gia, lại xuất hiện cùng một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, lại còn tự nhận là bạn tốt của nhau. Haizz thông tin này cũng thật là…

May mắn là người đàn ông này cũng thông minh, nếu không đã hỏng mất chuyện lớn rồi.

Nhưng mà Dương Miên Miên vẫn chưa chú ý tới chuyện đó. Ánh mắt cô từ lúc vào nhà đã dừng lại ở một người đàn ông trầm mặc ngồi uống trà trong góc phòng. Người này dựa vào cửa sổ, ngón tay trắng xanh cầm ly trà trắng tinh xảo, làn da kia còn đẹp hơn cả nước men gốm sứ tinh xảo kia. Dương Miên Miên lúc này mới nhớ ra đối phương còn chưa trả lời cô, anh ta dùng kem dưỡng da tay loại nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi