CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Từ lúc Thiện Trí và Dương Miên Miên đi vào, những người trong phòng đều chăm chú nhìn vào họ. Không biết ai hừ lạnh một tiếng: ”Ai đưa sinh viên đên đây làm gì vậy?”

Những người khác tuy chưa nói ra miệng, nhưng đáy mắt lộ rõ khinh thường: một hòa thượng trẻ tuổi với một cô sinh viên có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ. Thiện Trí coi như còn tạm được, dù gì cũng là người xuất gia, bọn họ cũng để lại vài phần mặt mũi, coi như là ngôi chùa nào đó cho tăng nhân tới rèn luyện, nhưng Dương Miên Miên thì khác, chỉ là một cô gái xinh xắn, có thể giải quyết được chuyện gì? Những người ngồi trong phòng này đều là những người có một ít danh vọng, nói thẳng ra, trong công việc họ là đối thủ cạnh tranh, nếu như không phải Tống gia đưa ra thù lao khủng, họ sẽ không cùng nhau tiếp nhận vụ này. Nay lại còn mời đến hai người trẻ tuổi như này, không phải là tát vào mặt họ sao?

Tống lão gia cũng có chút khó xử. Tục ngữ nói chân nhân bất lộ tướng, nhưng chính lão còn thấy hai người trẻ tuổi này có chút không đáng tin cậy, khó trách những đại sư ngồi đây có ý kiến. Nhưng hai người này đều do cháu lão mời đến, tốn không ít tiền, người cũng tới rồi, lão nói gì cũng không tốt.

“Được rồi, người đến cũng đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thương lượng xem chút nữa kế hoạch thế nào”.-người lên tiếng chính là Úc Quảng Bình.

Úc Quảng Bình tuổi khoảng 40, nghe nói tổ tiên chính là một nhánh của Mao gia, cũng có vài phần bản lĩnh. Ông ta lang bạt nhiều năm, được gọi là Úc đại sư, cũng coi như là người có danh tiến nhất trong đám người này, có quyền lên tiếng. Ông ta đã lên tiếng, những người khác tất nhiên cũng không có ý kiến gì.

Thấy Dương Miên Miên và Thiện Trí vẫn đứng ở cửa có chút xấu hổ, Tống Thừa Càn vội sắp xếp chỗ ngồi. Vì không gian có hạn, Thiện Trí được sắp xếp ngồi ở bàn của Tiết gia vùng Tây Bắc, là hai nam giới vẻ mặt thô kệch, một già một trẻ, nhìn khuôn mặt có vẻ là cha con. Thiện trí niệm A di đà Phật rồi ngồi xuống, đối phương cũng không làm cậu khó xử, nhưng biểu tình cũng không thân thiện là mấy.

Sau khi Tống Thừa Càn xếp chỗ cho Thiện Trí xong, đang định sắp xếp tiếp cho Dương Miên Miên thì thấy cô đã tự động đi về phía bên cửa sổ. Tống Thừa Càn kinh hãi, người bạn này của cậu chính là ngọn núi băng không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.

“Bàn đó không được…”nhưng mà lời ngăn cản còn chưa nói ra hết, Dương Miên Miên đã tự nhiên ngồi bên cạnh Dư Duyên, Tiếng bàn bạc trong phòng trà bỗng ngừng lại, mọi người đều nhìn về phía Dương Miên Miên.

Khí chất của Dư Duyên thực sự rất kì lạ. Những người ngồi trong phòng này, ngoại trừ Thiện Trí, tất cả đều coi như có chút bản lĩnh, hàng năm nay giao tiếp cùng những “thứ kia”, đối với cảm giác “lạnh buốt” này tự dưng sẽ có cảm ứng đặc biệt, nếu không phải Tống Thừa Càn giới thiệu là bạn của cậu ấy, hơn nữa cũng là nhân viên Pháp y nổi danh trong nước, họ còn tưởng Dư Duyên là lệ quỷ hóa hình. Người như vậy, mấy lão già như họ còn sợ, thế mà cô gái trẻ này…Thật sự là lá gan không nhỏ. Nữ sinh thời nay đều cởi mở thế sao?

Những người khác nhìn thấy Dương Miên Miên cư xử như vậy đều nhịn không được ngầm lắc đầu, đặc biệt là Úc Giai, con gái của Úc Quảng Bình, cặp mắt phẫn nộ như muốn bùng cháy. Từ lúc tiến vào Tống gia, cô đã sớm để ý người đàn ông này: đẹp trai lạnh lùng, lại còn nghe Tống tiểu tiên sinh (Tống Thừa Càn) giới thiệu là tiến sĩ. Người con trai chất lượng cao như vậy, cô tất nhiên đã chấm, không nghĩ sẽ buông tha, đang tìm cơ hội tiếp cận đối phương, thế mà nữ nhân này lại chạy đến trước, coi cô như không khí sao?

“Không biết xấu hổ!” Úc Giai hừ lạnh một tiếng. Vừa hay bàn của Úc Giai lại ngay gần bàn của Dư Duyên, Dương Miên Miên cũng nhờ đó mà nghe được.

Cô nhàn nhạt lướt qua đối phương, nhìn ra được vẻ mặt hâm mộ xen lẫn ghen tị. Sau đó, dưới ánh mắt tức giận của đối phương, cô giơ tay nắm ghế, di chuyển một chút, lại càng gần Dư Duyên hơn.

Òa, mát quá, thoải mái quá. Ngồi cạnh máy lạnh di động, mùa hè nóng nực giảm đi không ít. Dương Miên Miên một tay chống cằm, mắt nheo nheo hưởng thụ.

Khiêu khích công khai! Nếu không phải Úc Quảng Bình níu lại, Úc Giai đã tức giận đứng lên rồi. Úc Quảng Bình bình tĩnh nhìn Dương Miên Miên, tuy rằng ông ta có chút bực mình, nhưng mình là đại trượng phu cũng không nên trực tiếp làm khó một tiểu cô nương. Ông ta quét mắt một vòng: ”Hay là như vậy, chúng ta ở đây có 4 bàn, vừa vặn trông coi 4 phương Đông Tây Nam Bắc. Chốc nữa, nếu nơi nào có động tĩnh thì tự xử lý, không được thì kêu gọi đội khác tới cứu viện.”

Những người khác suy nghĩ một lát, nhao nhao tán đồng. Tách ra như vậy, việc ai người nấy xử lý, đến lúc xong việc, công lao thù lao nên đưa cho ai cũng dễ xem xét. Nhưng Úc Quảng Bình nói bốn bàn phân chia 4 hướng, cũng chính là nói Thiện Trí cùng cha con Tiết gia vùng Tây Bắc, cùng gia tộc đuổi ma Đinh Lê, và Giang đại sư từ Hương Đảo tới là cùng một nhóm. Còn Dư Duyên cùng Dương Miên Miên ngồi ở bàn kia tự động bị ông ta bỏ qua.

“Thế Dương đại sư thì sao?” Thiện Trí hỏi.

“Ai?”

“Chính là người kia!” Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, ngón tay Thiện Trí chỉ vào Dương Miên Miên.

“Ha..Ha” Úc Gai bật cười:”Cô ta? Đại sư? Thời nay đại sư đều là tự phong sao?”

Phòng trà lập tức vang lên một trận cười xôn xao. Trong lúc mọi người cười, Thiện Trí xấu hổ, định thay Dương Miên Miên giải thích đôi câu, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, yên lặng ngồi vào chỗ của mình, không dám nhìn cô. Tống Thừa Càn thu hồi ánh mắt đang dừng trên người Dương Miên Miên cùng Dư Duyên, khụ hụ hai tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: ”Nếu mọi người đã có kế hoạch, tôi xin phép kể qua mọi chuyện phát sinh ở đây một lần”

Lời giải thích của cậu ta không khác lắm với lời Thiện Trí nói với Dương Miên Miên trên xe. Chỉ có thêm mấy chi tiết là ở nhà họ Tống còn có nhị thúc và tam thúc của Tống Thừa Càn. Nhưng sau khi mọi việc xảy ra, nhị thúc đã sợ hãi quá mà chuyển đến thành phố ở, còn tam thúc thì thần kinh có chút vấn đề, lúc phát bệnh sẽ đánh người, vì vậy trước nay vẫn ở hậu viện, ít khi ra ngoài. Vì vậy, nhà họ Tống lớn như vậy, nhưng ngoại trừ những người hỗ trợ nấu cơm quét tước là Lý Thẩm cùng chồng là lão Lưu, cũng chỉ còn hai ông cháu lão Tống.

Việc trừ tà được sắp xếp sau bữa cơm tối. Lúc mọi người uống trà được một lúc, Lý thẩm liền đi vào nói cơm nước đã sẵn sàng. Chỗ ăn cơm là đại sảnh sáng nay Dương Miên Miên đã đi qua, trong sảnh bày một bàn tròn lớn, món ăn phong phú.

Dư Duyên là bạn tốt của Tống Thừa Càn, được sắp xếp ngồi cạnh cậu ấy. Dương Miên Miên đang định lại ngồi gần Dư Duyên thì một cọc vàng vàng chắn trước mặt. Hóa ra là Úc Giai đã thay một bộ váy vàng ra tới. Màu vàng nhạt thực sự rất tôn da, làm làn da của Úc Giai trắng nõn thanh tú.

Úc Giai ngồi xuống bên cạnh Dư Duyên, cười ngọt ngào. Cô nghĩ rằng Dư Duyên thoạt nhìn lạnh lùng nhưng có thể chỉ là không biết cách biểu hiện tình cảm mà thôi, nếu không lúc nãy anh ta sẽ không để Dương Miên Miên thuận lợi ngồi bên cạnh như vậy. Dư Duyên chắc hẳn chính là người ngoài lạnh trong nóng trong truyền thuyết.

Úc Giai hạ quyết tâm, vươn cánh tay được chăm sóc kỹ càng, tỏa ra mùi hương lotion ngào ngạt: ”Em là Úc Giai, mình làm quen được không?”

Tầm mắt Dư Duyên dừng ở bàn tay đang xòe ra trước mặt, nhăn nhăn mũi, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Úc Giai: ”Không được” - thanh âm lạnh lùng xa cách.

“ha ha ha..ha ha ha….” - Dương Miên Miên nhịn cười không được, ôm bụng: ”haha xin lỗi, tôi không cố ý, tôi nhịn không được.”

“Cô…” Úc Giai mất mặt, mặt lập tức đỏ bừng như đ.í.t khỉ.

Từ nhỏ cô đã được nuông chiều, chưa bao giờ chịu qua loại khinh thường này, lại còn bị Dương Miên Miên cười nhạo, mắt lập tức ầng ậc nước, Úc Quảng Bình xót con gái, đau lòng không thôi. Ông ta tức giận nhìn Dư Duyên: ”Tiểu từ này đúng là không biết tốt xấu. Con gái tôi có điểm nào không xứng với cậu chứ?”

Dư Duyên đẩy kính, thong thả nhìn Úc Giai từ trên xuống dưới, từ trên xuống dưới, lạnh lùng như hàng ngày nhìn thi thể. Một lúc lâu sau, Dư Duyên chậm rãi lắc đầu thông báo: ”Một chút cũng không xứng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi