CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Hứa Huy an tĩnh nằm trên giường bệnh viện truyền dịch nhận được một cú điện thoại, cô gã phụ trách chăm sóc mới chỉ đi một chuyến đem hoa tươi cắm vào bình, khi từ trong phòng rửa tay đi ra đã không thấy tăm hơi Hứa Huy đâu.

Mấy giờ sau, Hứa Huy vẻ mặt trắng bệch xuất hiện tại nhà hàng của Tỉnh Trình.

Gã tùy tiện kéo một người phục vụ tới hỏi, “Tỉnh Trình đâu? Anh ta ở đâu?”

Người phục vụ nơm nớp lo sợ dẫn gã đi vào văn phòng Tỉnh Trình, mới vừa mở cửa ra, gã liền xông lên trước nắm lấy cổ áo người ta, ánh mắt hung ác, giọng điệu cứng rắn: “Ngô Cảnh An ở đâu?”

Cho dù Tỉnh Trình ban đầu không biết gã là ai, nhưng nhìn bộ dạng lo lắng cộng thêm dáng vẻ phẫn nộ này, cũng đoán ra tám chín phần mười.

Tay Tỉnh Trình dùng lực đánh rớt tay gã, nhẹ nhàng bỏ lại ba chữ, “Tôi không biết.”

Hứa Huy hiển nhiên không vừa lòng với đáp án này, lông mày nhíu lại càng chặt, cao giọng hỏi, “Anh không biết? Anh và cậu ấy đồng thời biến mất hơn mười ngày. Coi tôi là kẻ ngốc sao? Cậu ấy đâu?”

Tỉnh Trình đánh giá Hứa Huy từ đầu tới chân một phen, người đàn ông tính tình ngang ngược, kiêu ngạo lại ương ngạnh này chính là người trong lòng Ngô Cảnh An không bỏ xuống được. Đột nhiên có loại cảm giác thua thật oan uổng.

Một thân trang phục và phụ kiện sang quý, nhìn ra được là một kẻ có tiền, khí sắc cũng rất kém, giống như một con hổ giấy đang cố gắng chống đỡ.

Xem ra, anh ta hoặc nhiều hoặc ít vẫn để ý Ngô Cảnh An.

Nhìn vào điểm này, Tỉnh Trình buông xuống khiêu khích, hơi chua xót nói: “Nếu biết cậu ấy ở đâu, tôi căn bản sẽ không trở về.”Hứa Huy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, muốn từ trong ánh mắt anh ta tìm ra chân tướng, hơn mười giây sau gã từ bỏ mà rũ mắt.

Mặc kệ người đàn ông này có nói dối hay không, gã ép hỏi đều không có ý nghĩa gì.

Gã có thể phái người tiếp tục giám thị anh ta, cũng có thể tiếp tục giày vò trong chờ đợi.

Nhưng giống như anh ta đã nói, nếu anh ta biết, anh ta sẽ không trở về.

Mấy ngày này Hứa Huy như bị ma ám một lần lại một lần lật lại ghi chép năm đó của bọn họ, Ngô Cảnh An mười bảy tuổi, thanh xuân, phản nghịch, đầu cắt tóc húi cua, mỗi một nụ cười đều cất giấu một sức mạnh không chịu thua.

Tỉnh Trình mười bảy tuổi cũng không khác như thế bao nhiêu.

Hai người gần gũi, mang theo trái tim tuổi trẻ đơn thuần đến với nhau.

Trong đại hội thể dục thể thao, hai tên nhóc kề vai sát cánh cười đến nheo cả mắt trong hoạt động thực tế, Ngô Cảnh An đem một đám dấu tay bùn đặt trên áo sơ mi trắng của Tỉnh Trình tiệc chào đón tân sinh, hai gương mặt tuổi trẻ nhìn nhau cười.

Ảnh chụp chung của bọn họ không nhiều lắm, nhưng mỗi tấm đều hung hăng hạ một ấn ký trong lòng Hứa Huy.

Ngô Cảnh An, đã từng yêu người đàn ông này. Bọn họ, từng dùng chân tâm yêu nhau.

Hiện giờ, bọn họ lại ở cùng nhau.

Còn có thể trở về hay không? Thật sự, không trở về nữa sao? Bọn họ tái hợp? Ngô Cảnh An triệt để từ bỏ Hứa Huy sao?

Gã ngoan tuyệt đem từng tấm ảnh xé tan nát, cũng không thể ngăn cản cảm giác đau đớn từ sâu trong tim.

Thật lâu sau, đợi cảm xúc từ từ bình tĩnh lại, gã lấy từng mảnh nhỏ ra, ghép lại Ngô Cảnh An mười bảy tuổi.

Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia, gã lai một lần một lần hỏi, em ở đâu… rốt cuộc ở đâu… Trở về đi… Trở về đi…

Thân thể Hứa Huy chưa khỏe hẳn không chịu nổi kích thích, gã ngã ngồi lên trên ghế.

Tỉnh Trình tiến lên một bước, “Cậu không sao chứ?”

Hứa Huy dựa vào chỗ ngồi kia nghỉ ngơi hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra, hơi thở suy yếu mà phun ra một câu, “Cậu ấy có từng nói, bao giờ thì trở về không?”

Tỉnh Trình: “Không.”

Hứa Huy chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn, “Cậu ấy, sẽ trở về sao?”

Tỉnh Trình yên lặng nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy của người đàn ông kia, cuối cùng cũng không đành lòng, “Có lẽ, sẽ đi!”

Khóe miệng Hứa Huy nặn ra một nụ cười khổ, một từ “có lẽ” đánh bại tất cả những dối trá gã cố gắng tích cóp từng tí một lừa gạt bản thân. Tay gã vịn cái bàn chống đỡ thân thể đứng lên, nện từng bước nặng nề lắc la lắc lư đi ra cửa.

Tỉnh Trình nhìn theo hướng gã rời đi, tuy rằng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy sự để ý của Cảnh An đối với người này cùng với bộ dạng lo lắng bi thương của gã hiện tại, nghĩ có lẽ cũng là một đoạn duyên phận nan giải.Trong chớp mắt người kia mở cửa, anh nói: “Nếu anh thật sự còn nhớ cậu ấy, thừa dịp còn có thể vãn hồi, làm chút gì đi, đừng chờ đến khi…”

Đừng chờ đến khi giống như tôi, cái gì cũng không làm được.

Lời Tỉnh Trình còn chưa dứt, nhưng gã đã hiểu được.

Kỳ thật rất nhiều người đều từng nói những lời tương tự, Trương Âm khuyên gã suy nghĩ cẩn thận mình muốn gì, Hách Thời nói lòng người rất yếu ớt, có tiền có năng lực cũng không mua được cách gì thay đổi lòng người Trần Thiến nói tình yêu của cô bị Liêu Thắng Anh tổn thương triệt để, chà sạch, không cảm giác chính là không yêu, không hận.

Tỉnh Trình nói đừng chờ đến giống như anh ta, bỏ qua quá lâu, cuối cùng cái gì cũng không làm được.

Ngô Cảnh An không đến với Tỉnh Trình, nhưng đáy lòng Hứa Huy không cách này vui vẻ.

Người đàn ông thương gã vô cùng kia, lại bị gã tổn thương đến mức phải mai danh ẩn tích đi tha hương, sau đó lại vẫn buông tha hạnh phúc trong tay.

Ngô Cảnh An rất ngốc, Ngô Cảnh An rất si, Ngô Cảnh An lại rất biết tra tấn gã.

Hứa Huy đặt từng bước nặng nề chạy nhanh như điên trên đường, gió lạnh thổi qua xoang mũi qua miệng gào thét qua bên tai, cổ họng nóng rát lại đau, đại não giống như bị người dùng lực đè ép, đau đến mức gã phải nghiến răng.

Ngô Cảnh An trong trí nhớ lần lượt xuất hiện trước mắt mơ hồ.

Tôi là Ngô Cảnh An, cậu gọi tôi là lão Ngô như bạn bè là được.

Âm dương ly tử trao đổi khí, đây chẳng qua là một cách gọi thông tục, tác dụng của chúng là… Cậu đang đùa giỡn tôi sao?

Ai biết cậu thật sự gọi tới chứ, người trong ký túc xá đều đang ngủ, tôi chạy ra ngoài nghe.

Tôi thật khờ, đến hiện tại, tôi mới hiểu được, cậu và Lâm Giai Giai, thật sự là tuyệt phối. Tôi chúc cậu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

Hứa Huy, tôi đã nói với chủ nhiệm rồi, đến ca tôi sẽ đến chỗ đó ngồi, về sau cậu đến tìm Lâm Giai Giai cũng không cần phải nhìn thấy tôi nữa.

Hứa Huy, tôi yêu cậu.

Ngô Cảnh An kêu gã là Hứa Huy, Ngô Cảnh An từng gã cãi nhau đánh nhau, Ngô Cảnh An muốn cùng gã sống qua ngày, Ngô Cảnh An chảy nước mắt.

Cuối cùng chỉ lưu cho gã một câu: Cậu đã mất đi vốn liếng làm tôi thương tâm.

Hứa Huy đánh vào một người đi đường, gã ngã nhào trên đất, bị người đi đường phẫn nộ đạp một cú mắng bệnh thần kinh.

Gã mệt mỏi té trên mặt đất không muốn dậy.

Ngô Cảnh An trước mắt từng chút biến mất, tất cả tốt đẹp và vui vẻ bọn họ từng sở hữu cũng bị hiện thực nghiền đến dập nát.

Quanh quẩn bên tai gã là tiếng Hứa Người Bình An buồn cười châm chọc, một lần lại một lần nhắc nhở gã, gã có bao nhiêu ấu trĩ.

Hứa Người Bình An. Ai bình an? Ai hứa ai?

Ngô Cảnh An đi rồi, mang theo trái tim lạnh giá đi rồi.Ném Hứa Người Bình An không đáng một đồng vào cống thoát nước, ném Hứa Huy không đáng một đồng vào thành thị lạnh như băng này.

Vẽ lên một nét bút lưu loát kết thúc câu chuyện của bọn họ.

Chạng vạng, Hứa Huy đẩy cửa nhà, ánh mắt kiên định đi về hướng phòng làm việc của cha Hứa.

Gã biết thời gian này cha sẽ ở trong phòng làm việc chuẩn bị một ly nước chè xanh, không để ai quấy rầy mà đọc sách một tiếng đồng hồ.

Kim Mỹ Tuyên vọt tới trước mặt Hứa Huy hỏi gã đi đâu, cô gã cũng sốt ruột trách cứ gã bệnh còn chưa khỏe đã đi lung tung. Bước chân Hứa Huy cũng không ngừng lại, vẫn đi tới trước cửa phòng làm việc, gõ nhẹ hai cái, nắm lấy tay nắm cửa.

Trong lòng Kim Mỹ Tuyên có dự cảm không lành, giữ chặt tay gã, dùng ánh mắt cảnh cáo, “Hứa Huy!”

Cô gã không hiểu nổi, “Tiểu Huy, đừng quấy rầy cha cháu, cháu không phải không biết lúc anh ấy đọc sách ghét nhất bị người làm phiền.”

Hứa Huy không nói gì, bàn tay dùng lực gạt tay mẹ mình, đi vào phòng làm việc của Hứa Chính Dương.

Gã ngẩng đầu nhìn ngọn đèn chợt sáng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm dừng ở nơi xa xa ngọn đèn chiếu không tới.

Gã đứng thẳng thắt lưng, nắm chặt nắm tay, nói: “Cha, con có lời muốn nói với cha.”

Kim Mỹ Tuyên hốt hoảng, che trước mặt Hứa Huy, hạ giọng nói: “Con điên rồi?”

Hứa Chính Dương buông sách trong tay xuống, nhìn nhìn Hứa Huy vẻ mặt nghiêm túc, lấy uy nghiêm của chủ nhà bảo vợ đi ra ngoài trước, ông muốn nghe xem con trai hiếm khi vẻ mặt nghiêm trọng là muốn nói chuyện gì.

Kim Mỹ Tuyên giãy dụa còn muốn khuyên can, lại bị Hứa Chính Dương dùng giọng điệu nghiêm khắc quát lớn hai câu, đành bất đắc dĩ ra khỏi phòng, lo lo lắng đóng cánh cửa gỗ rất nặng kia lại.

Bà ẩn ẩn đoán được phía sau cánh cửa sẽ phát sinh chuyện gì, lòng bà nhảy lên kịch liệt, ánh mắt bắn về phía cánh cửa vô số lần, bà cầu nguyện con trai không nên vờ ngớ ngẩn, cầu nguyện trời cao làm cho điều bà lo lắng trở thành dư thừa.

Vài ngày sau, khi Trương Âm gặp lại Hứa Huy, nói gã làm việc quá mức xúc động.

Hứa Huy khó khăn cười cười, chính là thừa dịp xúc động mới có dũng khí làm việc này.

Trương Âm nói, không sợ sau này hối hận sao?

Hứa Huy nói, hối hận, hẳn là sẽ hối hận. Nhưng càng sợ, nếu không làm, lại càng hối hận gấp ngàn lần.

Nếu không làm, làm sao còn có thể tìm được Cảnh An của gã?

Những việc khi hai mươi tuổi không dám làm, Ngô Cảnh An ba mươi tuổi đã nếm thử toàn bộ.

Từ chức, du lịch, đổi một hoàn cảnh sinh hoạt khác.

Anh từng bước thực hiện kế hoạch cuộc đời mình.

Đi rất nhiều nơi, lại thêm một vài thành trấn, anh đang tìm kiếm một nơi thích hợp với cuộc sống mới của mình.

Mãi đến khi sắp dùng hết tiền trên người, anh mới tìm được một địa phương vừa lòng.Nhiều năm sinh hoạt làm cho anh quen với khí hậu lạnh và khô ráo của phương Bắc, cách thành phố S vạn dặm có một thị trấn phương Bắc nho nhỏ, anh cố gắng vì cuộc sống sắp tới làm một chút chuẩn bị.

Đi theo dân bản xứ học tiếng địa phương, hỏi thăm người lớn tuổi phong tình tập tục, tán gẫu với tài xế lái xe taxi giá tiền nhà từng đoạn đường, hỏi bồi bàn khách sạn thói quen ẩm thực của mọi người.

Anh tưởng tượng được cuộc sống mới xa lạ lại tràn ngập chờ mong, hẳn là có thể từng bước một tiến về phương hướng tốt đẹp!

Muốn ở một hoàn cảnh hoàn toàn không quen bắt đầu một lần nữa không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng với anh mà nói, lại là lựa chọn tốt nhất.

Lúc ở nhà ga mua vé, anh móc ra giấy căn cười giấu sâu trong ví.

Anh chưa từng nghĩ muốn vĩnh viễn biến mất, cũng không thể vĩnh viễn biến mất.

Anh có mẹ, có người muốn quý trọng, dù thế nào, anh vẫn muốn quay về làm Ngô Cảnh An.

Một người đàn ông bị Hứa Huy triệt triệt để để tổn thương.

Nhắm mắt lại, anh chờ đợi cảm giác đau đớn không cách nào tránh khỏi kia từng chút biến mất.

Ngay từ đầu, anh chỉ muốn yên tĩnh, không bị quấy rầy nói lời tạm biệt với Tỉnh Trình, với mười mấy năm tình cảm, anh thật sự sợ tên ấu trĩ kia sẽ thật sự làm ra chuyện ngu xuẩn không thể vãn hồi gì, cho nên trốn đi, dùng kết thúc hòa bình chôn dấu đau xót mười năm dưới đáy lòng.

Sau khi Tỉnh Trình tách ra, anh lại trốn tránh một chút.

Du lịch một mình, cô đơn, thê lương.

Gặm bánh mì cứng ngắc, uống nước khoáng, lui lại trong một góc phòng khách sạn lạnh như băng, anh không kiêng nể gì tưởng niệm người yêu của mình.

Có người nói sẽ làm cho anh bánh chẻo Hứa Người Bình An, bánh chưng Hứa Người Bình An, socola Hứa Người Bình An…

Có người ở trong đêm khuya rét lạnh ôm chặt anh vào trong ngực, đôi môi dán lại với nhau, trong hơi thở quen thuộc đều là ấm áp và yêu thương.

Anh cố hết sức nghĩ về những điều tốt của người kia.

Anh từng yêu, từng yêu một người sâu như vậy nặng như vậy, hi vọng hồi ức lưu lại tất cả cũng đều là cảm giác thương cảm tốt đẹp.

Anh đem bình nước khoáng giơ lên không trung, mỉm cười nói với người yêu của mình, “Cụng ly!”

Trở lại thành phố S, đứng ở quảng trường ngoài nhà ga, anh hít sâu làn không khí quen thuộc.

Anh đợi ở thành phố này lâu lắm lâu lắm, hiện tại nghĩ đến phải rời đi, lại sinh ra vài phần không nỡ.

Nơi này sinh ra anh, nuôi dưỡng anh, chứng kiến anh trưởng thành, đem lại cho anh vài đoạn tình cảm thất bại, chính là nhà của anh.

Bắt xe, báo địa chỉ, anh dùng ánh mắt tìm tòi những biến hóa rất nhỏ của thành phố này.

Biển quảng cáo thay đổi, những hàng hóa mang theo hơi thở tân xuân đã bày ra, quán lẩu XX anh thường đến đóng cửa.Xuống xe, lão Tần bảo vệ chào hỏi anh, đây là đi đâu, mới trở về à?

Ngô Cảnh An cười, nắm chặt ba lô trên vai, đi du lịch.

Anh vừa đi về nhà, vừa lên kế hoạch những chuyện kế tiếp muốn làm.

Bỏ việc, nhưng một vài thủ tục vẫn phải làm. Sau này bảo hiểm phải tự mình đi nộp, phòng ở tạm thời giao cho người quản lý, chỗ chú Câm nhất định phải nói một chút, sau đó mới bọn Khổng Tân ăn môt bữa cơm tạm biệt.

Mỗi ngày kế tiếp xem ra đều rất bận.

Mở cửa nhà, sạch sẽ lúc anh gần đi rất cố gắng thu xếp bị hỗn độn thay thế, xem ra, người kia quả nhiên không dễ dàng hết hi vọng.

Điều này cũng nhắc nhở anh, một đoạn thời gian tương lai rất dài anh đều phải đấu tranh với người mình từng yêu nhất, mãi đến khi hai bên đều sức cùng lực kiệt, mãi đến khi có người buông tay trước.

Ngô Cảnh An ngăn cản những ý nghĩ của mình, trận đấu tranh vận mệnh này anh không định chịu thua, không muốn cuộc sống sau này của mình bị người ta định đoạt, từ hiện tại nên bắt đầu giữ vững tinh thần.

Có quyền thế thì thế nào, chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh còn một hơi thở, Hứa Huy, vĩnh viễn đừng hi vọng trở thành chủ nhân của anh.

Cởi xuống ba lô trên vai, anh vừa định đi vào toilet, chỗ cửa lớn lại truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

Tuy rằng biết rõ người có chìa khóa nhà mình chỉ có một, tuy rằng đã làm chuẩn bị tinh thần, nhưng…

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm chỗ huyền quan.

Sau khi cửa mở, đầu tiên là truyền đến vài tiếng vang kì quái, sau đó, khuôn mặt quen thuộc của Hứa Huy xuất hiện trước mặt anh.

Ba lô rơi xuống mặt đất, Ngô Cảnh An khó có thể tin mà trừng mắt.

Đây là… Hứa Huy? <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi