Thật nóng… Thật xấu hổ…
Tất cả những cảm giác xa lạ này làm Khúc Tâm Nhu bàng hoàng, mà cảm giác muốn ‘Tiểu’ càng trở nên mãnh liệt hơn.
Hoắc Liệt thở gấp. Cho dù thời điểm anh chạy xong 10km cũng chưa từng khó thở như vậy.
Anh cẩn thận kiểm tra từng vị trí bên trong âm đ*o. Nếu ngón tay của anh duỗi thẳng hơn, dường như có thể chạm vào màng trinh của Khúc Tâm Nhu.
Nói tóm lại, cho dù thời gian gần đây Khúc Tâm Nhu không ngoan ngoãn uống thuốc hay bôi thuốc, nhưng miệng vết thương bên trong tiểu huy*t đã khép lại. Thậm chí nó khôi phục lại dáng vẻ hoàn mỹ như ban đầu, vượt qua những gì anh tưởng tượng.
Một khi như vậy, chắc hẳn Hoắc Liệt nên dừng tay. Nhưng anh... Không nỡ…
Ngay cả khi thứ đang thâm nhập ở bên trong cơ thể Khúc Tâm Nhu không phải côn th*t mà là ngón tay của Hoắc Liệt, anh cũng rất luyến tiếc nơi vừa chặt vừa nóng này.
Ngón tay của Hoắc Liệt đắm chìm trong xúc cảm tuyệt vời, anh lưu luyến hoa kính vừa nhỏ vừa ướt át, cũng lưu luyến cả đóa kiều hoa trước mắt. Anh chỉ hận không thể trực tiếp ngắt hoa, anh muốn khai phá cô và hòa thành một với cô.
Nhìn qua Hoắc Liệt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra anh đã bất tri bất giác khuất phục với ham muốn tình dục.
Giống như mới vừa rồi, Hoắc Liệt lợi dụng dục vọng để dời đi sự chú ý của Khúc Tâm Nhu, anh muốn trong quá trình kiểm tra vết thương cô sẽ không khẩn trương nữa.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là một lý do Hoắc Liệt cố tình kiếm ra để có thể đường đường chính chính sờ mó Khúc Tâm Nhu.
Nếu chỉ vì muốn cô thả lỏng và không chú ý thì anh đã đạt được mục đích rồi, vì sao anh còn muốn làm cô cao trào?
Trong trái tim Hoắc Liệt chôn giấu một ác ma. Anh muốn nghe tiếng rên rỉ kiều mỵ của Khúc Tâm Nhu, muốn nhìn dáng vẻ toàn thân ửng đỏ khi cao trào của cô. Anh càng hưởng thụ cảm giác đạt được thành tựu khi chỉ dùng ngón tay làm cho Khúc Tâm Nhu lên đỉnh.
Hoắc Liệt anh còn lâu mới ôm ấp cái loại tình cảm cao thượng chó má!
Nếu không phải miễn cưỡng còn một sợi dây lý trí cuối cùng kéo Hoắc Liệt lại, nếu không có sợi dây ranh giới đạo đức đó thì Hoắc Liệt đã đè Khúc Tâm Nhu xuống giường từ lâu rồi. Anh muốn làm cho cô gái này không xuống được giường!
Hoắc Liệt tự phỉ nhổ suy nghĩ của bản thân. Anh nhanh chóng rút ngón tay ra, anh từ trên giường đứng dậy. Anh lui về phía sau một bước dài, muốn giữ khoảng cách an toàn với cô gái kích thích huyết mạch của anh sôi trào.
Nhưng là —— Mẹ kiếp…
Ánh mắt của Hoắc Liệt nhìn về ga giường hỗn độn, một cô gái váy áo xốc xếch, cơ thể non mềm giống như có thể bóp ra nước, còn cả hoa huy*t xinh đẹp sau khi được anh ‘Kiểm tra’ đang từ từ nở rộ…
Con ngươi đen ngòm của Hoắc Liệt thiếu chút nữa bốc hỏa một lần nữa. Hình ảnh này đối với một người đàn ông hơn hai mươi mấy năm mới hiểu sự đời như anh, thật sự quá mức tàn nhẫn.
"A... Ưm ưm..."
Khúc Tâm Nhu vẫn tiếp tục thở dốc, bộ ngực đầy đặn của cô phập phồng một lên một xuống. Ban đầu cô tưởng rằng chỉ cần Hoắc Liệt rút ngón tay ra thì cô sẽ không khó chịu nữa.
Nhưng mà khi Hoắc Liệt thực sự rút lui, vì sao sự khô nóng và ngứa ngáy trong cơ thể cô vẫn không thể nào biến mất. Vì sao cảm giác khó chịu kia vẫn còn, tại sao ngược lại cô càng cảm thấy trống rỗng hơn…
Khúc Tâm Nhu mở rộng hai chân, cô cảm nhận được bên trong âm đ*o của mình rất muốn một thứ gì đó…
Cô muốn ngón tay của Hoắc Liệt. Hoặc một thứ gì càng to hơn… Côn th*t cô từng vuốt ve cũng được.
Phương diện lý trí của Khúc Tâm Nhu hiện tại trắng xóa, phủ một mảnh sương mù mênh mông. Tuy nhiên giờ phút này cơ thể của cô phản ứng thành thật hơn.
Khúc Tâm Nhu luôn miệng nói không cần nhưng chẳng qua chỉ là lời nói dối yếu ớt mà thôi!
Cô muốn Hoắc Liệt, cô không muốn anh rời đi!
Cô thể Khúc Tâm Nhu mềm nhũn và trống rỗng, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hoắc Liệt, dưới đáy mắt là sự cầu xin thỏa mãn ham muốn một cách trần trụi.
Trong căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hô hấp của hai người thì một tạp âm cũng không có. Nhưng mà không khí ở đây nóng rực như bị thiêu đốt, hình như có thể nghe được âm thanh ngọn lửa cháy "Bùm bùm", vang vọng khắp tâm trí của cả hai.
Cô gái này... Chính xác là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người!
Hàm răng của Hoắc Liệt vì nghiến chặt mà thiếu chút nữa gãy nát, anh nặng nề hít một hơi rồi nói: "Em mặc quần lót lại đi. Mới vừa bôi thuốc, trong vòng 12 tiếng không cho phép lau rửa ở bên trong. Đắp kín chăn đàng hoàng. Ngủ ngon."
Hoắc Liệt truyền đạt mệnh lệnh xong, anh quay đầu nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Bóng người cao lớn của Hoắc Liệt giống như chiến sĩ bị thua cuộc, anh đang kinh hoàng chạy trốn, đến cả bước chân của anh cũng có chút kỳ quái.
Dẫu sao côn th*t của Hoắc Liệt đã thức tỉnh hoàn toàn nên anh không thể đi lại bình thường được.
‘Trong vòng 12 tiếng không cho phép lau rửa ở bên trong’ xem như là lời dặn dò cuối cùng của Hoắc Liệt với Khúc Tâm Nhu.
Suy cho cùng con mèo của anh nhìn thì đơn thuần, nhưng có rất nhiều quỷ kế.
Trong phòng, Khúc Tâm Nhu nhìn bóng dáng Hoắc Liệt biến mất, rất lâu sau đó cô vẫn chưa thể hoàn hồn.
Cũng may hô hấp của Khúc Tâm Nhu dần dần ổn định, cảm giác khác thường trong cơ thể cô cũng đang chậm rãi thối lui. Tất cả nhìn như khôi phục bình thường, ngoại trừ hoa huy*t ướt nhẹp của cô.
Khúc Tâm Nhu nghe theo lời dặn của Hoắc Liệt, cô mặc quần lót vào. Lớp vải ren đụng chạm chất lỏng trong suốt, ướt át lại dính sền sệt, cô rất khó chịu.
Nhưng Khúc Tâm Nhu không muốn chọc Hoắc Liệt nổi giận lần nữa, cô không thể làm trái lời dặn của anh.
Khúc Tâm Nhu đắp chăn, cô nằm nghiêng người, chậm rãi nhắm mắt lại. Nhìn thoáng qua giống như cô đã chìm vào giấc ngủ, nhưng không lâu sau đó, trong không gian im lặng vang lên một giọng nói lẩm bẩm khe khẽ.
"Cũng không phải đứa con nít, tại sao mình còn tiểu ra quần..." Khúc Tâm Nhu đỏ mặt, cô chôn mặt ở trong chăn.
Hôm nay trên giường đệm của cô, hơi thở và mùi hương thuộc vể Hoắc Liệt nồng đậm hơn.. Có lẽ bởi vì được bao bọc bởi dòng sức mạnh trấn an tinh thần này nên Khúc Tâm Nhu rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Mặt khác Hoắc Liệt ở ngoài phòng khách hết sức khổ sở. Ngọn lửa dục vọng giống như muốn thiêu đốt anh thành tro bụi.
Nếu là thường ngày thì Hoắc Liệt còn có thể tắm nước lạnh để dập tắt ham muốn. Nhưng khi anh đứng trong phòng tắm, mọi suy nghĩ của anh chỉ quay về căn phòng ngủ.
Hoắc Liệt nghĩ rằng nếu bản thân anh ở trong đó thêm một giây đồng hồ thôi, nói không chừng anh sẽ hóa thân thành con sói từ lúc nào không biết.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Liệt mất ngủ, anh nằm trằn trọc cả đêm trên sô pha.
Sau cùng, trong không khí xuất hiện một mùi tanh d*m mỹ, tinh d*ch trắng đục đậm đặc rốt cuộc bắn ra những ngón tay của Hoắc Liệt, sền sệt dinh dính một đống rất nhiều. Anh rút một xấp khăn giấy lau sạch chất dịch.
Haiz…
Cuộc sống thủ d*m mỗi ngày, lúc nào mới kết thúc đây.